An Sơ Hạ thật sự không nghĩ tới việc Manh TiểuNam lại ở cùng một phòng bệnh với Tiêu lão thái gia. Sự trùng hợp này, là vì bệnhviện hiện tại không còn phòng bệnh riêng, hay là vì...
Không đợi cô nghĩ tiếp, Tiêu lão thái gia đã phục hồi lại tinh thần, lịch sự gậtđầu với cô: An tiểu thư, đã lâu không gặp. Đúng rồi, trán cháu làm sao vậy?Tại sao cũng lại bị thương rồi?
Tiêu lão thái gia hỏi, ánh mắt mang theo ý cưới, nhưng ẩn sâu trong nụ cườikia, cũng không có sự đắc ý hay châm chọc.
Đây... Rút cuộc là xảy ra chuyện gì?
An Sơ Hạ không kịp nghĩ nhiều, xấu hổ sờ soạng gỡ miếng băng gạc trên tháidương xuống, nói: Lúc vào bệnh viện xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn ạ, rấtnhiều phóng viên xuất hiện.
Tiêu lão thái gia nghe xong, lông mày dựng lên, thoáng khó chịu nói: Nhữngphóng viên đó, giống như ruồi bọ. Luôn bay tới bay lui ngay trước mắt còn chưatính đến, lại còn đả thương cháu nữa, xem ra lần này ta sẽ khó ăn nói với chủ tịchHàn rồi đây.
Không cần bận tâm ạ. An Sơ Hạ vội vàng nói: Cũng là vấn đề củacháu, là do bản thân cháu không cẩn thận...
Ai da! Những phóng viên kia thật sự là đáng ghét chết đi được! May mắnlà vừa lúc đến ta dẫn theo vệ sĩ tới, nếu không thật sự không biết bị vây đếnkhi nào. Một giọng nữ nhân quen thuộc vang lên từ cửa vào. Ngay sau đó, cửaphòng bệnh liền mở ra.
Cha, người như thế nào rồi ạ? Người vừa mới nói chính là mẹ Tiêu,khóe mắt bà đẫm lệ, hấp tấp chạy thẳng tới bên bên giường Tiêu lão thái gia, chỉthiếu chút nữa là gào khóc rồi.
Ta không chết được, đừng la hét ầm ĩ ở chỗ này. Tiêu lão thái giahơi có chút bất mãn, đôi mắt trợn trừng lên sau đó bày ra bộ dạng tức giận đểthị uy, khiến cho mẹ Tiêu bên cạnh đang muốn thốt ra lời quan tâm lại lập tứcim miệng.
An Sơ Hạ ngồi ở bên giường Manh Tiểu Nam, mà giờ phút này Manh Tiểu Nam nằm ởtrên giường gắt gao nhắm mắt lại. Hứa Niệm Niệm cũng tới, hôm nay cô không muốnnhìn thấy mặt mũi cô ta, nếu không sẽ khó thở công tâm, thổ huyết mất!
Chủ tịch Tiêu. Nói câu này là một người đàn ông trung niên trênngười mặc bộ vest hàng hiệu, diện mạo trái lại có vài phần giống Hứa Niệm Niệm,mà người đàn ông này dẫn theo bên người một phụ nữ sang trọng điềm đạm, còn HứaNiệm Niệm lại không bước vào. Nhưng hai người kia đoán không nhầm chính là chamẹ Hứa Niệm Niệm.
Những người này dường như cũng không có chú ý tới hai người các cô, tuy nhiênnhư vậy cũng tốt. An Sơ Hạ không lên tiếng, lẳng lặng mà đánh giá bọn họ.
Các người sao cũng kéo tới đây hả? Không phải ta nói, các người không cầnđến à? Thứ nhất, bên ngoài phóng viên vừa thích suy đoán lung tung, khả năngcòn tưởng rằng các người là tới nhìn mặt lão già này lần cuối cùng. Tiêulão thái gia không quên nói đùa một chút, nhưng câu nói bông đùa này cũng khôngphải là không có căn cứ.
Ôi? Lăng lão thái gia đâu? Mẹ Tiêu đột nhiên lên tiếng hỏi.
Nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến liền, cửa phòng bệnh lần thứ hai bị mở ra, HứaNiệm Niệm đỡ Lăng lão thái gia tiến vào cửa.
Lông mày Tiêu lão thái gia nhíu lại lúc này mới giãn ra, mở miệng nói trước: Lão bằng hữu, ông đã đến rồi.
Là tôi. Lăng lão thái gia mỉm cười gật đầu: Nhìn khí sắc ôngkhông thay đổi, cái mạng này của ông thật sự lớn. Tôi đã điều thêm một vài ngườicủa mình đến đây, vừa rồi đã tăng thêm vệ sĩ để bảo vệ tầng lầu này, nhỡ đâu cóphóng viên trà trộn lên đây cũng dễ ứng phó. Đúng rồi, Tiêu lão phu nhân như thếnào?
Mọi người lúc này mới nghe theo hỏi thăm tình trạng Tiêu lão phu nhân.
Tiêu lão thái gia còn chưa kịp nói, cửa phòng bệnh Cạch đã bị mởra, Tiêu Minh Lạc trên trán đổ đầy mồ hôi, hừng hực chạy vào và nói: Ôngnội, bà nội phẫu thuật thành công rồi!
Khuôn mặt Tiêu lão thái gia lập tức tràn đầu vui sướng: Thật sao? Vậy làtốt rồi, vậy là tốt rồi... Ta biết mạng lão thái bà này so với ta vẫn còn cứngrắn! Bà ấy, so với ta lại vẫn sống chưa đủ mà!
Mọi người bật cười phụ hoạ.
Giang Nam làm sao vậy? Tiêu Minh Lạc nói xong tin tức, liếc đến chỗManh Tiểu Nam nằm ở trên giường nhắm chặt hai mắt, vừa rồi rõ ràng vẫn sinh khídồi dào, nhưng sao bây giờ lại thế này...
An Sơ Hạ nhất thời sửng sốt, Giang Nam đang giả vờ ngủ, rút cuộc cô nên nói vềviệc này thế nào?
Ngay tại thời điểm cô không biết nên trả lời như thế nào, Tiêu lão thái gia đãmở miệng nói: Vừa rồi chơi đùa một hồi, hiện tại đã ngủ thiếp đi, thân thểcon bé vẫn còn rất suy yếu, các ngươi nói chuyện nên nhẹ nhàng một chút.
Thì ra ngủ thiếp đi, ngủ thiếp đi cũng được, nghỉ ngơi một chút, còn có thểkhông phải nhìn thấy những người này. Tiêu Minh Lạc nghĩ thầm.
Nơi này cư nhiên còn có hai người nữa?
Mọi người vừa mới kinh ngạc từ từ phục hồi tinh thần lại, người phản ứng trướctiên chính là Hứa Niệm Niệm, cô ta hít một hơi thật sâu, không dám tin mà chỉvào Giang Nam nói: Cô... Các cô... Hai người các cô vì sao lại ởtrong này?
Mẹ Hứa nhìn bộ dạng con gái nhà mình như vậy, nhăn lại mày: Giang Nam... Tại sao cái tên này có chút quen tai? Giang Nam, chẳng lẽ... Cô gái kia làGiang Nam?
Nữ sinh có quan hệ không minh bạch với Tiêu Minh Lạc.
Con gái nhà giàu mới nổi.
Giang Nam, người làm hại con gái nhà mình mỗi ngày không vui.
Chủ tịch Hứa cũng nhíu mày, dừng ở bên kia. Mà mẹ Tiêu, lại càng há hốc miệng,một câu cũng nói không nên lời. Hiện trường vừa rồi còn tranh cãi ầm ĩ độtnhiên lại vô cùng yên tĩnh, không khí lập tức trở nên quái dị.
Phá vỡ sự im lặng chính là Lăng lão thái gia, ông mặt đầy tươi cười, vài bướcđi đến trước mặt An Sơ Hạ nói: Nha đầu, cháu đang mải suy nghĩ cái gì vậy?Nhìn thấy ta cũng không chào một tiếng?
An Sơ Hạ vội vàng đứng dậy, cúi đầu lễ phép nói: Lăng lão thái gia khẻo,đã lâu không gặp, thân thể ông đã khoẻ chưa ạ?
Đừng chào hỏi như vậy, trái lại có vẻ không quen. Lăng lão tháigia nói xong, đột nhiên thở dài: Hàn Vũ, tiểu tử thối kia vẫn chưa về,bên kia cũng không có một chút tin tức của thằng bé, thật là làm cho ta lo lắng.Có lẽ, ta không nên cho để thằng bé trải nghiệm sớm như vậy, không nên để chonó ra ngoài.
Hàn Vũ vẫn chưa về sao ạ? An Sơ Hạ cắn môi dưới, nói: Hàn Vũanh ấy tâm địa lương thiện, nhất định sẽ không có việc gì, bình an trở về. Bênkia không phải chiến sự rất nhiều sao ạ? Có lẽ lý do để giải thích việc này,chính là công cụ liên lạc không tốt, cho nên mới không gửi tin tức về bên này,người không cần lo lắng quá nhiều ạ.
Lão thái gia, người quen biết cô ta sao? Hứa Niệm Niệm có chút ănvị nói.
Bởi vì nhà họ Hứa coi như là gia tộc lớn, chuyện hợp tác cùng nhà họ Lăng cũnglà thường xuyên, cho nên cô quen biết với Lăng lão thái gia trái lại cực kỳbình thường. Nhưng vì sao Lăng lão thái gia lại quen biết An Sơ Hạ vậy? Hơn nữanhìn dáng vẻ còn rất thân thiết. Nếu thuần túy bởi vì An Sơ Hạ là vị hôn thê củaHàn Thất Lục, quan hệ cũng không tốt đẹp đến mức này, lại cùng nhau lo lắng choLăng Hàn Vũ.
Quen biết ư, làm sao có thể không quen biết? Lăng lão thái gia nóixong, kéo tay An Sơ Hạ nói tiếp: Vốn ta muốn con bé trở thành cháu dâu củata, chỉ là không có duyên phận. Tuy nhiên, ngược lại ta muốn nhận con bé làmcháu gái, nhưng Thất Lục cũng chưa chắc sẽ kết hôn cùng Sơ Hạ, đúng không? Có lẽ,không chừng nhà họ Lăng chúng ta vẫn còn cơ hội.
Hiện trường lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều muốn nịnh nọt nhà họ Hàncùng nhà họ Lăng, cư nhiên hai nhà đều quan tâm đến An Sơ Hạ...
Cháu cảm thấy rằng, Lão Thái Gia vẫn nên mau chóng nhận cô ấy làm cháugái thì tốt hơn. Giọng nói của Hàn Thất Lục xuất hiện tại cửa phòng bệnh,cong môi gợi lên một nụ cười nói: Bởi vì cháu nhất định sẽ kết hôn với SơHạ, cho nên, người đừng nghỉ đến phương diện kia nữa.
Tiểu tử thối! Lăng lão thái gia hung hăng trừng mắt liếc nhìn HànThất Lục một cái: Miệng đầy mùi thuốc súng, muốn đánh với ta một trậnđúng không?
Hàn Thất Lục đột nhiên bật cười: Không dám, không dám.
Thất Lục. Chủ tịch Hứa gật đầu với Hàn Thất Lục, tiện đà đi lênphía trước nói: Ta nghe nói, đêm qua... Đã xảy ra một chuyện không mấydễ chịu.
An Sơ Hạ trong lòng hồi hộp, bỗng nhiên cảm giác không ổn. Đây là muốn truy vấnchuyện đó, muốn đòi lại công bằng.
Không đợi Hàn Thất Lục mở miệng, trái lại mẹ Hứa tiến lên một bước, kéo Hứa NiệmNiệm qua, mang theo ngữ khí trách cứ nói: Nha đầu kia của ta, trời sinhtính cách bướng bỉnh, nếu có chỗ nào không đúng, ta tin tưởng Thất Lục thiếu giacó thể phân giải, các cháu cũng còn nhỏ, cũng còn là trẻ con, đúng không?
Lời nói này có nghĩa là, thậm chí chỉ có một chút, ý muốn nhận lỗi sao?
Cô không có nghe lầm chứ?
Hàn Thất Lục im lặng mà nhìn thoáng về phía cô, tiện đà mỉm cười nhẹ với mẹ Hứavà nói: Chuyện này cháu cũng có phần không đúng, tuy nhiên, chúng ta ở thờiđại này, cãi nhau cũng rất bình thường. Đúng rồi...
Anh ngừng lời một lúc, bước gần hơn, quay đầu nhìn Tiêu lão thái gia nói: Cha cháu vừa rồi gọi điện thoại cho cháu, nói là biết người không thíchnhiều người đến thăm, cho nên đã không đến. Đợi sau khi người xuất viện, chacháu sẽ đích thân tới đón người, giúp người tổ chức tiệc rượu chúc mừng ạ.
Lục Hải này trái lại thật có tâm, chỉ có nó hiểu ta, thay ta gửi lời cảmơn tới cha cháu. Tiêu lão thái gia nói ra lời này, Chủ tịch Hứa cùng mẹ Hứatrên mặt biểu hiện có chút xấu hổ.
Trợ lý của Chủ tịch Tiêu nhận được tin tức này lập tức chạy lại, trong tay vẫncòn bưng mấy chén trà: Các vị ngồi đi, tôi pha mấy chén trà, nước ở bênhviện không thể bằng ở nhà, xin các vị hãy dùng tạm.
Phòng bệnh cao cấp được chuẩn bị sẵn một chiếc bàn tròn, chính là dùng để dễdàng tiếp khách.
Đúng rồi. Tiêu lão thái gia đột nhiên hỏi: Bà nội của con đãtỉnh lại chưa?
Tiêu Minh Lạc lắc đầu, nói: Vừa chuyển tới phòng bệnh vô trùng, ngoại trừcác y tá và bác sỹ cần thiết, bất cứ ai cũng không thể váo đó. Tuy nhiên vẫnchưa tỉnh lại, nhưng bác sỹ nói thân thể đã ổn định, không còn nguy hiểm tớitính mạng nữa ạ.
Vậy là tốt rồi. Tiêu lão thái gia gật đầu, vẫy tay gọi Tiêu Minh Lạc: Minh Lạc, con lại đây.
Tiêu lão thái gia biểu hiện hơi có chút uy nghiêm, dường như có chuyện quan trọnggì chuyện muốn Tiêu Minh Lạc làm.
Tiêu Minh Lạc đã lâu chưa trở lại nhà họ Tiêu, lần trước gặp Tiêu lão tháigia, hai người còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ. Nhưng máu mủ tình thâm, quan hệnày không phải nói đoạn tuyệt là có thể đoạn tuyệt được. Lần này gặp mặt, tráilại hai người trái rất ăn ý, ai cũng không đề cập đến chuyện này.
Giúp ta chỉnh giường ngủ cao lên, ta sẽ nói ra suy nghĩ của mình. Tiêu lão thái gia nghiêm trang nói.
Cha! Chỉnh cao giường ngủ để con tới làm là được, người xem người còn gọiMinh Lạc làm gì? Mẹ Tiêu nói xong liền muốn đứng dậy.
Nhưng Tiêu lão thái gia nói thẳng: Không cần, ta có việc muốn con làm,con đi đến văn phòng của bác sỹ hỏi một chút xem tình hình cụ thể của mẹ con thếnào, xem xem khi nào thì có thể tỉnh lại.
Mẹ Tiêu đành phải gật đầu, đứng dậy ra khỏi phòng bệnh.
Con còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiêu lão thái gia thúc giục nói: Giường ngủ.
Tiêu Minh Lạc do dự, không trả lời ngay lập tức, cũng không lập tức hành động,mà ấn xuống một màn hình nhỏ gắn trên vách tường, rất nhanh một người nữ y tátrẻ tuổi liền xuất hiện ngay trước màn hình: Ngài khỏe chứ, có chuyện gìcần trợ giúp ạ?