Manh Tiểu Nam ra sức nhéo lỗ tai, đã thấy Tiêu Lão Thái Gia nhàn nhạt nhìn qua: Lập tức liền có ăn, sống Lôi Phong.
Da mặt cô có dày cũng không nhịn được mà nóng lên.
Vì cái gì cô lại có một loại, hiện tại thái độ này của Tiêu Lão Thái Gia đối với cô hoàn toàn đổi một cách 360 độ... Không, 360 độ vẫn giống trước kia, hẳn là 180 độ.
Chẳng lẽ là bởi vì mình cứu ông? Đúng là nói ra, cô bất quá là rút ngắn thời gian cứu viện mà thôi. Nghĩ tới đây, Manh Tiểu Nam co đầu rụt cổ hỏi: Tiêu Lão Thái Gia, hiện tại có phải người cực kỳ cảm kích con hay không?
Tiêu Lão Thái Gia có chút mê man nhìn qua, mở miệng hỏi: Ngươi nói lời này có ý gì?
Không có... Manh Tiểu Nam xấu hổ gãi đầu: Chỉ là con cảm thấy thái độ bây giờ người đối với con, cùng trước kia không giống nhau.
Tiêu Lão Thái Gia nửa cười nửa không hỏi: Vậy ngươi nói một chút, khác ở chỗ nào.
Con cũng không biết. Manh Tiểu Nam lắc đầu: Con với người gặp mặt chỉ mới vài lần, dù sao trước người gặp con đều là dựng râu trừng mắt, hận không thể lập tức đuổi con khuất mắt. Con đoán người nghe được tên của con đã cảm thấy được toàn thân không thoải mái. Nhưng hiện tại, người như vậy mà cho người đi mua tôm bao tử cho con ăn. Chẳng lẽ không đúng là khác sao?
Tiêu Lão Thái Gia cười ha hả, quay đầu nhìn về phía Hàn Thất Lục nói: Thất Lục, con nói một chút, thái độ của ta đối với con bé trước kia có khác biệt hay không.
Hàn Thất Lục bất động nói: Cái bệnh viện này phòng bệnh cao cấp một người một gian, tuy chen chúc, nhưng dựa vào thân phận của người, tính vọt lên cũng cần phải cho người vọt lên một gian. Đúng là người lại cứ chọn phòng đôi.
Này tựa hồ ông nói gà bà nói vịt, nhưng kỳ thật tất cả đáp án, Hàn Thất Lục trong câu nói kia đã nói rồi.
Tiêu Lão Thái Gia lần thứ hai cười to, sau đó lại trầm mặc, không nói được một lời. Không khí nhất thời lạnh xuống.
Vẫn lại là Manh Tiểu Nam phá trầm mặc, cô nói Hàn Thất Lục, giống đại tiểu thư phân phó: Giúp tôi kêu cô y tá tới đổi bình, bình này sắp xong rồi.
Hàn Thất ánh mắtngu ngốcnhìn cô một cái, đến gần giường cô nằm, tự tay bóp cái chuôngđầu giường của cô, trên vách tường màn hình lập tức hiện ra một y tá chuyên nghiệp mỉm cười hỏi: Đã truyền xong rồi sao?
Manh Tiểu Nam trợn mắt há hốc mồm mà đối với màn hình cô y tá gật đầu: Truyền... truyền xong rồi.
Tha thứ cô không biết thì ra phòng bệnh cao cấp còn có thể như vậy!
An Sơ Hạ nói rõ với Hàn quản gia tình huống hiện tại, Hàn quản gia không nói hai lời liền lái xe đưa cô đến trước bệnh viện ở trung tâm thành phố. Lúc này vừa lúc đến giờ cao điểm, nhưng may mà chưa quá đông, ước chừng quá một giờ, cô rốt cục đi tới cửa bệnh viện trung tâm thành phố.
Trời ạ... An Sơ Hạ nhịn không được mở to hai mắt nhìn: Toàn phóng viên trong thành phố đều đã đến đây sao?
So với việc An Sơ Hạ kinh ngạc, Hàn quản gia có vẻ cực kì bình tĩnh.
Nhưng xem côkinh ngạc như vậy, Hàn quản gia giải thích một chút: Sản nghiệp Tiêu gia tuy không bằng Hàn gia chúng ta nhưng cũng là nhân vật lớn rồi. Đã có lúc Hàn gia so sánh hơn kém cùng Tiêu gia. Sở dĩ hiện tại Hàn gia địa vị cao hơn Tiêu gia, đó là bởi vì con trai của Lão Thái Gia (nơi này liền kêu Tiêu Đổng) ngoài ý muốn qua đời, khi đó Tiêu Lão Thái Gia đã đem công ty cho Tiêu Đổng rồi. Ông ấy vừa mất đi, tất cả Tiêu thị liền hỗn loạn, vì thế Tiêu Lão Thái Gia chỉ có thể một lần nữa trở lại Tiêu thị nhận chức. Về sau, Tiêu Lão Thái Gia lại khiến Tiêu Minh Uyên cũng là anh Minh Lạc thiếu gia tạm thời tiếp quản công ty. Đúng là ai ngờ đến...
Tiêu Minh Uyên cũng bị bệnh qua đời, Tiêu Lão Thái Gia chỉ có thể lại một lần nữa trở lại tập đoàn Tiêu thị.
Nhưng những việc như vậy xảy ra, Tiêu gia vẫn như cũ sừng sững không ngã, cũng đủ để nhìn ra Tiêu Lão Thái Gia thủ đoạn cao bao nhiêu. Nhưng chỉ riêng đối với Tiêu Minh Lạc, người thừa kế duy nhất, Tiêu Lão Thái Gia lại không có biện pháp.
Hàn quản gia thở dài một tiếng tiếp tục nói: Cô nói tai nạn xe cộ, kỳ thật chuyện này chúng ta cũng đã sớm biết, tuy nhiên Tiêu gia lập tức phong tỏa tin tức. Hiện giờ Tiêu thị cơ hồ là toàn bộ dựa vào Tiêu Lão Thái Gia chống, nếu trận tai nạn xe này để cho Lão Thái Gia có cái không hay xảy ra, sợ là Tiêu thị muốn thay đổi người lãnh đạo. Cho nên những phóng viên này đương nhiên phải ở đây đợi sẵn rồi.
An Sơ Hạ bừng tỉnh: Khó trách sao toàn bộ phóng viên đều tới, giờ cả bệnh viện bị vây kín rồi. Bất quá, nói như vậy, chúng ta đi vào như thế nào?
Hàn quản gia nghĩ một lát nói: Tôi đã nhận được tin tức, bệnh viện hiện tại chỉ để cho những Cổ Đông Lớn cuả Tiêu thị tới thăm, còn người ngoài không thể nào vào được, tôi sợ là không vào được. Nhưng thiếu gia để cho cô đi vào trong, khẳng định là có thể đi vào. Như vậy đi, cô gọi điện thoại cho thiếu gia, để cho cậu ấy đưa cô vào.
Vâng! An Sơ Hạ gật đầu, lấy điện thoại gọi cho Hàn Thất lục.
Chỉ reo một tiếng Hàn Thất Lục liền nghe điện thoại hỏi: Em đến nơi rồi?
An Sơ Hạ vội vàng trả lời, khuôn mặt u sầu nhìn ra ngoài xe đều là các phóng viên nói: Đúng, bên ngoài đều là phóng viên, em không vào được.
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, vài tiếng nghe không rõ lắm, tiếng thảo luận vang lên rồi kết thúc, giọng Hàn Thất Lục vang lên: Bây giờ em tới khu nội trú ở cửa sau bệnh viện, anh ở đó đợi em.
Được. An Sơ Hạ cúp điện thoại, quay đầu nói với Hàn quản gia: Anh ấy bảo tôi đi tới khu nội trú ở cửa sau, Hàn quản gia, ông không cần đưa tôi đi, tôi biết đường. Ông không phải nói muốn đi xem tập đoàn Hàn Thức sao? Hàn quản gia luẩn quẩn một hồi mới đồng ý, một trận ngàn vạn căn dặn, An Sơ Hạ rốt cục cũng xuống xe. Cô mặc chiếc áo gió màu xám cùng quần bó trắng, cách ăn mặc này vừa không quá gây chú ý đối với người khác. Vì không cho những phóng viên chú ý tới chính mình, cô liền lui lại, rời xa bệnh viện một vòng mới đi đến khu nội trú cửa sau.
Cái gì a... Đi đến cửa sau, An Sơ Hạ lại ngẩn cả người, cô còn tưởng rằng cửa sau không có phóng viên, ít nhất so với ngoài cửa. Nhưng thật không ngờ, nơi này phóng viên quả thực rất nhiều.
Nếu những vệ sĩ mặc đồ tây mang đeo mắt kính không nhiều, những phóng viên này chỉ sợ đã sớm vọt vào bệnh viện.
Nên làm cái gì bây giờ a? An Sơ Hạ lập tức không có chủ ý. Đều nói trí nhớ phóng viên là tốt nhất, hiện tại cô là thiếu phu nhân tương lai của Hàn gia nếu bây giờ đi qua thì khẳng định phóng viên sẽ nhận ra cô tới, đến lúc đó bị phóng viên bao vây.
Ưm --
Ngay tại thời điểm cô không biết như thế nào thì một đôi tay mang bao tay bịt miệng của cô, trực tiếp kéo cô đến chỗ một cái hẻm nhỏ, nơi này tương đối bí mật, cho nên nếu cô la to, cũng có khả năng không được người nào chú ý.
Nhưng ngay từ đầu cô đã bị dọa đến lo sợ, sau đó không cảm thấy kích động.
Bởi vì...
Hàn Thất Lục, dọa người vui lắm sao? Cô ngăn người kia lại, tức giận xoay người sang chỗ khác.
Đã thấy Hàn Thất Lục cười nhìn cô hỏi: Làm sao em biết là anh, không phải người khác?
Đương nhiên là vì mùi, mùi trên người Hàn Thất Lục chính là dễ ngửi. Ngửi thấy mùi hương, cô liền biết người này là Hàn Thất Lục không nghi ngờ gì rồi. Nếu là Hàn Thất Lục, cũng không cần cảm thấy kích động.
Nhưng, những lời này cô đương nhiên không thể nói cho Hàn Thất Lục, thế thì kỳ quái nha!
Sao anh lại ăn mặc kì lạ vậy? An Sơ Hạ cố ý lái ra đề tài khác, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái đánh giá Hàn Thất Lục.
Hàn Thất Lục giờ phút này mặc áo dài trắng, cầm trong tay một bịch xốp, bên trong tựa hồ là y phục, mà trên tay kia vẫn cầm cái khẩu trang y tế. Cách ăn mặc, khá giống bác sĩ. Chẳng lẽ...
Ai -- Hàn Thất Lục có chút bất đắc dĩ thở dài một hơi nói: Phóng viên quá nhiều, nếu anh trực tiếp xuất hiện đón em sợ phóng viên cũng đi theo. Người của Tiêu gia thì có hạn, mà hiện tại chúng ta phái người đến cũng không còn kịp rồi, cho nên cũng chỉ có thể hóa trang thành bác sĩ vào thôi. Đúng rồi, anh mang cho em một bộ đồ y tá, em ở trong này thay đi, phải nhanh lên.
An Sơ Hạ sửng sốt: Ở trong này thay?
Có lầm hay không a? Nơi này mặc dù có chút hẻo lánh, nhưng cũng là nơi công cộng a! Ngộ nhỡ có người đi ngang qua không phải chết rồi hả?
Đúng, nơi này. Hàn Thất Lục không có chút nào cảm xúc, anh vừa nhướng mi: Yên tâm, anh sẽ chắn đầu ngõ cho em, không có người ngoài nhìn em. Đúng rồi, anh ở trong điện thoại nói Giang Nam không có sao là vì để cho em an tâm, kỳ thật cô ấy...
An Sơ Hạ căng thẳng, vội vàng truy vấn: Cô ấy làm sao vậy?!
Hàn Thất Lục thở dài một tiếng: Vì cứu người, trên người cô ta vài nơi có vết cắt, có mấy dây thần kinh bị đứt, hiện tại đang ở phòng giải phẫu. Rất có khả năng về sau chân liền không đi được.
Sét đánh ngang tai!
Hốc mắt An Sơ Hạ lập tức liền đỏ, Manh Tiểu Nam là người hiếu động, ngồi ở phòng học đọc sách cô ấy đã không thoải mái, mà hiện tại, rất có khả năng về sau chân cô ấy cũng không thể đi rồi! Nếu quả thật là như vậy, về sau Manh Tiểu Nam làm thế nào tiếp tục sống?!
Giang Nam... Thân thể cô run lên, cơ hồ liền đứng không nổi.
Hàn Thất Lục xem bộ dạng này của cô, lập tức liền không đành lòng, anh cơ bản chỉ là muốn lừa gạt cô thay nhanh quần áo, đúng là hiện tại...
Anh thật sự là không đành lòng!
Khụ khụ khụ! Hàn Thất Lục ho khan một tiếng, xấu hổ nói: Anh lừa gạt em, chuyện gì cũng không có, lúc xuống đây đón em cô ấy vẫn còn ăn tôm tử bao.
An Sơ Hạ sửng sốt: Anh nói cái gì a? Cuối cùng cái nào mới là thật!
Xem cô kích động như vậy, giọng Hàn Thất Lục trầm lại: Đã nói không có việc gì! Còn không phải là vì để em nhanh thay quần áo sao? Cũng không phải muốn cho em cởi toàn bộ quần áo, em nói em lo lắng vớ vẩn cái gì?
Đúng nha! Cô chỉ cần đổi áo khoác đeo khẩu trang là có thể, vừa rồi tới cùng là cô lo lắng vớ vẩn cái gì?
Hàn Thất Lục nói một câu tỉnh mộng!
Cả khuôn mặt An Sơ Hạ đều đỏ, bỗng nhiên cô cảm giác chính mình não rỗng quá lớn, từ đầu đem thay quần áo lý giải thành... Từ trong tới ngoài đều phải đổi!
Đổi đồ, hai người vai kề vai đi ra ngõ nhỏ, xác định không ai chú ý bọn họ, hai người bước nhanh hơn hướng cửa sau bệnh viện.