Nha đầu, không nghĩ tới ngươi so với lão nhân ta còn yếu hơn.
Nha đầu kia, thật đúng là cố ý.
Dáng dấp lúc lớn lên cũng rất tốt. Ha ha, có ý tứ, lão nhân ta từ trước tới giờ sao không phát hiện ra người này miệng mồm lanh lợi như tiểu miêunhưng kỳ thật như vậy thật là thú vị.
Cho nên tỉnh nhanh một chút đi, lão nhân ta còn có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.
Là ai? Là ai nói chuyện với cô?
Hình như là giọng của một ông già, ngược lại giọng nói này còn rất quen, bất quá, giống như có phần chán ghét. Là ai? Người này là ai vậy? Vì cái gì không ngừng làm phiền cô, cô muốn nghỉ ngơi tốt một chút, nghỉ ngơi thật tốt...
Chờ đã, tai nạn xe cộ!
Manh Tiểu Nam chợt mở mắt, vừa mở mắt đã nhìn thấy trần nhà trắng, cùng với một cái bình nước biển, từng giọt truyền cho cô.
Nha đầu, ngươi đã tỉnh. Bên trái truyền đến giọng quen thuộc, giọng này giống như lúc cô nửa tỉnh nữa mê lúc nãy nghe thấy.
Manh Tiểu Nam lập tức quay đầu, đập vào mắt là gương mặt tươi cườicủa Tiêu Lão Thái Gia.
Có phải cô vẫn còn chưa tỉnh không? Nếu không, làm sao có thể cảm thấy được Tiêu Lão Thái Gia lại cười với cô như vậy?
Bất quá, vì sao cô ở trên giường bệnh?
Manh Tiểu Nam chợt nhảy dựng lên, lại phát hiện cánh tay của mình, đầu gối còn có chân đều băng bó. Cô đưa tay sờ sờ mặt mình, ngay cả trên mặt cũng có băng bó vết thương! Hiện tại cô giống một cái xác ướp!
Thật là đáng sợ!
Ôi chao! Nha đầu, ngươi đừng lộn xộn, động đến miệng vết thương, rất có khả năng sẽ lưu sẹo. Con gái có sẹo, Minh Lạc cũng sẽ không muốn ngươi! Tiêu Lão Thái Gia đưa ánh mắt nhìn cô.
Là xe cứu thương đưa con đến nơi này sao? Đúng rồi, chú lái xe cùng... Cùng bà như thế nào rồi? Còn có, chẳng lẽ... con lúc ấy té xỉu rồi sao? Cái này không khoa học, vì sao mình té xỉu? Manh Tiểu Nam đưa ra một chuỗi vấn đề.
May mà Tiêu Lão Thái Gia đầu óc linh hoạt, trả lời rõ ràng: Bác sĩ nói ngươi thể lực cạn kiệt, băng gạc trên người là vì xứcnước thuốc, những thứ thuốc này đều là nhập khẩu, chỉ cần ngươi đừng lộn xộn sẽ không lưu sẹo ngươi yên tâm. Còn có, tài xế đã được phẫu thuật xong, có thủy tinh ở đầu, bất quá hiện tại đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng. Cònbà...
Tiêu Lão Thái Gia nặng nề mà thở dài một hơi, trên mặt nụ tươi cũng hầu như không còn.
Manh Tiểu Nam trong đầu dâng lên một dự cảm xấu, chẳng lẽ là...
Bà làm sao vậy? Cô liền vội vàng hỏi.
Bà ấy vẫn ở trong phòng phẫu thuật, ta còn không biết tình huống bên trong thế nào. Tiêu Lão Thái Gia lại thở dài một hơi nói: Lão thái bà tính tình cứng rắn, mới có thể gắng gượng, mới có thể...
Lời này ông như là nói với chính mình, hoặc như nói với cô.
Manh Tiểu Nam nghe xong cảm thấy có chút chua xót, ngược lại hỏi: Vậy sao ông không chờ bên ngoài phòng giải phẫu?
Tiêu Lão Thái Gia dùng một loại ánh mắtngu ngốc nhìn cô, tay chỉ chỉ chân chính mình. Chân ông bó thạch cao, bị treo thật cao, đừng nói chờ bên ngoài phòng giải phẫu, ngay cả đứng cũng là vấn đề.
Chuông điện thoại di động vào lúc này vang lên, Tiêu Lão Thái Gia không hoảng hốt nhấn nút nghe, không bao lâu, lông mi dựng thẳng lên, có chút uy nghiêm nói: Đem phóng viên ngăn ở bên ngoài thì tốt rồi, chuyện như vậy cũng cần phiền tới ta? Còn có, đừng nói cho tiểu tử thúi Minh Lạc. Cái gì? Ngươi đã gọi điện thoại cho nó rồi hả? Thôi thôi, cứ như vậy đi, xử lý tốt chuyện phóng viên, đừng để cho bọn họ vào bệnh viện.
Cúp điện thoại, chiếc điện thoại lại vang lên, Tiêu Lão Thái Gia nhíu mày, ngữ khí chậm dần: Các ngươi không cần tới đây, chúng ta cũng không sao. Như thế nào? Lời của ta nói cũng không nghe sao? Cứ như thế đi, không cần gọi điện thoại đến nữa.
Manh Tiểu Nam theo bản năng sờ túi tìm di động, không tồi, điện thoại còn ở đây, chỉ là... Tại sao không ai gọi điện thoại cho cô?
Sau đó màn hình điện thoại di động hiện lên nhiều thông báo, Manh Tiểu Nam lúc này mới thấy có ba mươi mấy người gọi, ngoại trừ một cái của An Sơ Hạ, những cái khác tất cả đều của Tiêu Minh Lạc gọi điện thoại tới.
Manh Tiểu Nam mới vừa quay lại, bên trong phòng bệnh cửa nặng nề mở ra.
Ngược lại, Tiêu Lão Thái Gia mở miệng trước nói: Vội vội vàng vàng làm gì? Không có dáng vẻ thiếu gia!
Tiêu Minh Lạc đi sau Hàn Thất lục, lễ phép, Hàn Thất Lục dẫn đầu đi lên phía trước nói một câu: Tiêu Lão Thái Gia, đã khỏe chưa?
Tiêu Lão Thái Gia gật đầu, nhìn Hàn Thất lục ánh mắt nhiều phần yêu mến: Là Thất Lục sao, con cũng đến rồi? Ta chính làbộ dạng này, chân tàn không đi được. Còn lão thái bà, không biết còn... Tiêu Minh Lạc ánh mắt vốn rơi vào trên người Manh Tiểu Nam, nhìn dáng vẻ Manh Tiểu Nam, trong lòng cậu thả lỏng hơn phân nửa. Còn ông nội... Còn có thể mắng hắn nên không cần phải lo lắng. Từ chỗ trợ lý Tiêu Lão Thái Gia cậu đã nghe toàn bộ sự tình, dĩ nhiên là Manh Tiểu Nam ngoài ý muốn giúp bọn họ, để cho cứu viện đến nhanh hơn.
Còn bà nội...
Thần kinh lập tức căng thẳng trở lại, Tiêu Minh Lạc trực tiếp nói: Ông nội, ông nghỉ ngơi cho tốt, con đi đến phòng phẫu thuật xem sao.
Cũng được, con đi xem,bà nội sẽ đau lòng lắm, con nên ở bên ngoài. Tiêu Lão Thái Gia gật đầu một cái, nhìn về phía Hàn Thất lục nói: Thất Lục, con cứ ngồi đi, con là khách.
Hàn Thất Lục vốn định muốn đi cùng Tiêu Minh Lạc, nhưng Tiêu Lão Thái Gia đã nói như vậy, anh cũng không tiện từ chối. Cùng Tiêu Minh Lạc trao đổi qua ánh mắt, Tiêu Minh Lạc xoay người bỏ chạy ra ngoài.
Giang Nam, cô cùng người nhà nói chuyện chưa? Hàn Thất Lục đột nhiên nghĩ đến cái này, liền hỏi.
Cô mới vừa tỉnh lại không bao lâu, còn chưa kịp gọi điện thoại, Hàn Thất Lục nhắc nhở, Manh Tiểu Nam vỗ đầu một cái, lập tức cầm điện thoại di động lên.
Chờ đã... Manh Tiểu Nam đột nhiên dừng động tác, dãy số đã bấm, chỉ còn gọi, cô nhìn hướng Hàn Thất Lục, chần chờ nói: Nếu nói với mẹ đang ở bệnh viện,bà ấy chắc chắn sẽ lo lắng... Không bằng... Tôi nói, mấy ngày nay tôi ở chỗ Sơ Hạ?
Yêu cầu này không khó, Hàn Thất Lục không có nghĩ nhiều đáp ứng.
Cảm ơn cậu! Manh Tiểu Nam nói xong liền bấm gọi cho mẹ.
Hàn Thất Lục lập tức đi đến bên người Tiêu Lão Thái Gia: Lão Thái Gia, tài xế gây tai nạn tìm được chưa? Cháu nghe nói, tài xế gây chuyện chạy rồi?
Tiêu Lão Thái Gia gật đầu, thở dài nói: Đại khái cũng là nhất thời hoảng hốt bỏ chạy thôi, tìm cũng không quan trọng. Tiêu gia cũng không thiếu tiền, nên không cần bồi thường, hiện tại quan trọng là tài xế cùng lão thái bà có thể nhanh tỉnh lại. Chỉ mong phẫu thuật thuận lợi.
Dạ. Hàn Thất Lục gật đầu một cái, ngồi ở một bên. Lúc này Manh Tiểu Nam cũng nói chuyện điện thoại xong, mẹ cô nghe nói cô ở cùng An Sơ Hạ cũng không nói thêm gì, chỉ là trách cứ cô lén lút ra khỏi nhà.
Mà bên kia, An Sơ Hạ cảm thấy kỳ quái Manh Tiểu Nam như thế nào không có nghe điện thoại, còn tưởng rằng cô không mang theo trên người. Xem ra thời gian ước định Hàn Thất Lục cũng không còn nhiều lắm, tiện nói với Hàn quản gia một tiếng, tự mình đi đến cửa Hàn gia chờ.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, mắt nhìn trời dần dần tối sầm xuống, trong lòng cô dâng lên một loại bất an, ngay cả mí mắt phải cũng giật. Tục ngữ nói, mắt trái giật tốt mắt phải giật tai họa, mí mắt phải giật cũng không phải là chuyện gì may mắn.
Sao vẫn chưa về... An sơ hạ cầm điện thoại ra nhìn thoáng qua thời gian, đồng hồ đã chỉ sáu giờ, Hàn Thất Lục không dám để cho cô chờ tới 5 giờ rưỡi ở chỗ này, đã quá hai mươi mấy phút, cho dù là kẹt xe cũng có thể gọi điện thoại cho cô mới đúng.
Do dự một chút, cô bấm gọi Hàn Thất Lục. Điện thoại vang hai tiếng đã được nhận.
Hàn Thất Lục, anh còn không đến sao? Đã sáu giờ, anh như thế nào còn không trở về?
Bên kia điện thoại trầm mặc một chút, vang lên tiếng mở cửa, tiện đà truyền đến giọng Hàn Thất Lục: Anh đang ở bệnh viện, Tiêu Lão Thái Gia cùng Tiêu lão thái thái xảy ra tai nạn xe cộ, lão thái thái lại vẫn đang làm phẫu thuật, cửa bệnh viện đều là phóng viên, Tiêu gia những người khác cũng không tiện xuất hiện, cho nên anh liền ở chỗ này, nên đã quên gọi điện thoại cho em.
Cái gì? An Sơ Hạ liền vội vàng hỏi, ngữ khí có chút không tốt.
Cô ngược lại không trách Hàn Thất lục không có gọi điện thoại cho cô, mà là lo lắng cho Tiêu gia. Nếu hai người qua đời, trên thế giới này người nhà Tiêu Minh Lạc tựa hồ cũng chỉ còn mẹ. Mới vừa mất một người anh không lâu, lại phải mất hai người thân này, đối Tiêu Minh Lạc là đả kích có thể quá lớn.
Giang Nam cũng ở trong này, cô ấy cũng bị thương, bất quá là vì cứu Tiêu Lão Thái Gia bọn họ, cũng không có gì trở ngại. Em có muốn tới thăm cô ấy không? Hàn Thất Lục một bên đốt một điếu thuốc, một bên hỏi.
Thực xin lỗi, bệnh viện không cho phép hút thuốc. Một y tá đi tới thiện ý nhắc nhở, ánh mắt như tỏa ra đào tâm, thật là rất đẹp trai...
Âm thanh này bị An Sơ Hạ nghe được.
Hàn Thất Lục! Anh lại hút thuốc! Anh nói Giang Nam chờ em, em sẽ đến ngay, anh giúp em hỏi một chút cô ấy có muốn ăngì không. An Sơ Hạ một bên hướng đại sảnh đi đến, một bên hỏi.
Cô cần Hàn quản gia đưa cô đi bệnh viện, tuy Hàn Thất Lục nói Giang Nam không có gì trở ngại, nhưng cô vẫn có phần lo lắng. Mặt khác, cô tốt xấu cùng hai ông bà từng gặp mặt một lần, cũng muốn đi xem tình hình.
Hàn Thất Lục dụi tắt tàn thuốc, trở về phòng bệnh: Sơ Hạ hỏi cô có muốn ăn cái gì không, cô ấy mang qua.
Manh Tiểu Nam nhất thời ánh mắt phát sáng: Trên đường Cảnh Xuân có một tiệm hải sản, nơi đó có tôm tử bao siêu cấp...
Quá xa rồi. Hàn Thất Lục mặt không chút thay đổi đưa điện thoại di động lên rời đi, nói với cô xong, lại nói điện thoại vớ iAn Sơ Hạ: Cô ấy nói không muốn ăn cái gì, nơi này cái gì cũng đều có, em trực tiếp tới thì tốt rồi, đến lúc đó anh xuống lầu đón em.
Được. An Sơ Hạ nói xong liền cúp điện thoại.
Trên giường bệnh đang truyền nước biển Manh Tiểu Nam khuôn mặt u sầu: Thất Lục thiếu gia, anh đau lòng cho Sơ Hạ, sợ cô ấy ngồi xe quá lâu... anh lại không đau lòng cho tôi? Tôi đây chính là sống thấy việc nghĩa hăng hái liền làm.
Hàn Thất lục nhún nhún vai, nửa cười mà lại như không cười nói: Tôi không đau lòng cho cô tự nhiên có người đau lòng cho cô.
Manh Tiểu Nam vẫn còn đang suy nghĩ thấy Hàn Thất Lục nói những lời này đều có ý tứ, cách vách giường bệnh Tiêu Lão Thái Gia đã bấm điện thoại: Đi đường Cảnh Xuân ghé cửa hàng hải sản mua mười túi tôm tử bao tới, lập tức.