Bà chủ quán. An Sơ Hạ nhàn thục nói: Tôi muốn hai đậu hủ phiến, tách ra thành 2 phần. Đúng rồi, còn có cái này, cái này, cái đó, tất cả đều chia ra 2 phần.
Bà cầm muôi vớt lên, nhanh chóng đáp ứng, tay chân lanh lẹ đưa tới hai người trước mặt: Dấm ở bên kia, gia vị ở đó, tổng cộng mười hai miếng.
Hàn Thất Lục không được tự nhiên nhíu chân mày, đối mặt với bà chủ đưa tới cái chén không phản ứng chút nào.
An Sơ Hạ đã sớm nhận lấy cáichén, mà Hàn Thất Lục còn vẫn không nhúc nhích.
Cầm cái chén trong tay không bị lấy đi như mong đợi, bà chủ quán ngẩng đầu nhìn một cái, tức giận nói: Cầm đi a!
Từ khi sinh ra đến bây giờ, Hàn Thất Lục cũng không có bị người nào nói như vậy. Dĩ nhiên, An Sơ Hạ là một ngoại lệ. Nhưng anh còn không nghĩ tới, ngay cả cái này người bán hàng rong cũng dám đối với anh nói chuyện như vậy!
Hàn Thất Lục sắc mặt trở nên càng ngày càng đen.
An Sơ Hạ không có chú ý tới cái này, đi tới vừa thêm dấm.
Ôi chao! Mặt bà chủ quán có vẻ đen hơn, bên cạnh còn có mấy người khách chờ đồ ăn,bà công phu: thời gian hao tổn không dậy nổi, lập tức liền đem cái ly trực tiếp hướng bên cạnh vừa để xuống, nói câu: Chàng trai trẻ, lỗ tai cậu không tốt sao? Tự cầm.
Thái độ này ở người bình thường xem ra cũng không có gì, bĩu môi trong lòng khó chịu một cái còn chưa tính. Nhưng Hàn Đại thiếu gia cũng không phải là người bình thường, anh là sau khi bị dính người giúp việc cũng sẽ lo lắng anh có bị cảm mạo hay không.
Lập tức tính khí không tốt của anh xuất hiện, cũng không chú ý cái gì, nói thẳng: Thái độ của bà gì? Kêu quản lí của bà đi!
Quầy bán hàng rong thức ăn bán nhiều loại, trải dài khắp phó, các loại ăn vặt thức ăn ngon cái gì cần có đều có, mà nơi này duy nhất không có, chính là từ trong miệng Hàn Thất Lục—— quản lí.
Đến đây bà chủ quán vỗ đùi, dùng ánh mắt thương hại nhìn anh nói: Dáng dấp thanh niên đẹp trai, không nghĩ tới là một kẻ ngốc, thật là đáng tiếc a...
Một bên đồ ăn mọi người cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn Hàn Thất Lục.
Bà ở đây nói hươu nói vượn cái gì?! Hàn Thất Lục lãnh hạ mặt tới, lạnh lùng nói: Tôi nói bà gọi quản lí ra! Tôi muốn để cho hắn đem bà sa thải!
Ôi chao! Sống lưng bà chủ quán thẳng lên, mặc dù là kẻ ngu ngốc, nhưng nổi giận vẫn là nổi giận: Xem ra còn bệnh không nhẹ! Cô gái, mau đưa bạn trai ngu ngốc của cô đi đi! Đừng quấy rầy tôi làm ăn!
An Sơ Hạ mới vừa thêm dấm liền nghe đến bà chủ quán gọi cô lôi bạn trai ngu ngốc đi, cô nhất thời bộ mặt kinh ngạc theo ánh mắt bà chủ quán nhìn sang...
Chính là mặt chuyển đen của Hàn Thất Lục!
Xảy ra chuyện gì? An Sơ Hạ cũng không cố ăn trước, bưng đồ ăn đi lên trước hỏi thăm.
Bà chủ quán trừng cô một cái, rất là không vui nói: Tôi nói này bạn trai ngu ngốc này mới vừa nói tôi đi gọi quản lí của chúng tôi. Tôi đây gian hàng cứ như vậy, tất cả người làm cũng chỉ có một mình tôi, ở đâu ra quản lí? Tôi nói cô làm gì mang một kẻ ngốc ra ngoài a? Ngộ nhỡ phát điên, không an toàn!
Thì ra là như vậy...
An Sơ Hạ cuối cùng lần này là hiểu xảy ra chuyện gì. Loại gian hàng này số lần Hàn Thất Lục tới cũng là số lẻ, loại cuộc sống khổ cực này đại thiếu gia làm sao có thể biết Kết cấu nơi này.
Nhưng chuyện không thể làm lớn, An Sơ Hạ cúi đầu hướng về phía bà chủ quán nói một câu Xin lỗi , liền đưa tay kéo Hàn Thất Lục rời đi.
Hàn Thất Lục nghĩ anh lớn như vậy, đây là lần đầu tiên không giải thích được bị người mắng kẻ ngu ngốc. Có câu gọi là cực kì khó chịu , anh đâu dễ dàng chịu rời đi như vậy.