Cô vừa nói như vậy, tốc độ xe bỗng nhiên nhanh hơn, cô buộc lại dây an toàn,nếu không sẽ bị đụng vào kính chắn gió ở phía trước.
Anh làm gì mà chạy xe nhanh vậy! Không thể chậm hơn một chút sao! An Sơ Hạ hổn hển nói,vừa rồi cô đã bị doạ không nhẹ.
Hàn Thất lục lúc này mới cho xe chạy chậm lại, từ từ giải thích: Cô không phải nói đói bụng sao? Đi nhanh nhanh còn ăn chứ gì nữa.
An Sơ Hạ trừng mắt liếc anh.Tựa đầu hướng ra ngoài cửa sổ
Nơi này là khu vực náo nhiệt, con đường này đúng là phố ẩm thực, hai bên quán ăn vô cùng nhiều, ven đường cũng bầy đầy các loại sạp hàng quà vặt.
Đừng có nói với tôi là chúng ta sẽ ăn ở đây nhé? An Sơ Hạ có chút kinh ngạc, lại có chút không xác định được mà hỏi thăm.
Hàn Thất lục chậm rãi đem xe ở trạm thu phí, một bên gật đầu: đúng vậy.
Trước kia cô cùng Manh Tiểu Nam phát tờ đơn cuối tuần, đợi phát xong các tờ đơn, liền đến đây mua chút gì ăn như là ban thưởng cho chính mình.
Xuống xe, An Sơ Hạ cảm thấy nguyên nhân mình còn sống ở cái thế giới này
Đi thôi,Hôm nay tôi sẽ bao anh ăn! An Sơ Hạ cười nhẹ một tiếng, Chủ động mà vươn tay ra giữ chặt lấy tay Hàn Thất Lục, không quên mất bổ sung một câu: Ở đây rất nhiều người,coi chừng đi lạc.
Nghe nói vậy, khoé miệng Hàn Thất Lục tự giác mà vẽ lên một đường cong.
An Sơ Hạ cũng không có cảm giác mình nói gì kì quái, Lúc Hàn Lục cầm ngược tay cô, khuôn mặt cô sửng sốt một chút,bước chân cũng ngừng lại.
Làm sao vậy? Hàn Thất lục nắm tay của cô chặt hơn, một tay kéo cô đến trước mặt anh, mười ngón đan xen, cùng đầy hào khí.
Trong nháy mắt, hai người giống như là cặp đôi bình thường, cùng nhau cười cùng nhau đùa. Cho dù hai người đều thuộc về nơi đầu sóng ngọn gió, nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến việc bọn họ như một cặp tình nhân thân mật, ngọt ngào.
Không có. An Sơ Hạ tránh ánh nhìn tới Hàn Thất Lục: Vậy... ông xã muốn ăn cái gì?
Ông xã? Hàn Thất lục ghé sát vào cô, hơi ấm đều tỏa đến trên mặt của cô: Cô vừa rồi gọi tôi là gì?
An Sơ Hạ nháy mắt mấy cái, tựa đầu lệch hướng một ít, tiếp theo nói ra: Không có gọi anh là gì ah.
An Sơ hạ không hiểu nổi Hàn Thất lục nói là có ý gì, một giây sau, Hàn Thất lục nhăn lại lông mày nói: Không có gì mới không đúng a? Cô vừa rồi kêu tôi là ông xã sao?
Mí mắt nhăn lại, khóe miệng hơi nhếch, khuôn mặt giả vờ như vô tội...
An Sơ Hạ hít sâu một hơi: Không gây chuyện nữa,anh ăn cái gì!
Phải biết, cô có thể dùng tiền cũng không nhiều. Khương Viên Viên bình thường đều cho cô tiền tiêu vặt, cho nên cô sẽ không động vào, cho nên cô chỉ có thể dùng tiền nhuận bút.
Mà bởi vì cô ghi thiếu mấy chữ, tiền nhuận bút tổng cộng chỉ có hơn bảy trăm. đây đối với Hàn Thất lục đến bảo hoàn toàn không là gì, nhưng đối với cô mà nói đã là một khoản tiền lớn rồi.
Hàn Thất lục đương nhiên không sẽ để ý đến mời hay không mời, nhưng An Sơ Hạ mời , anh vẫn là phải để ý. Sắc mặt lập tức nghiêm nghị nói: Tôi không gây chuyện .
Bộ dạng này giống như bộ dáng nghe lời người vợ, mặc kệ cái nào, biết rõ Hàn Thất lục khiến mọi người muốn kinh ngạc đến ngây người a? Cũng may... Tại đây mỗi người đều chơi hoặc ăn, không có cơ hội chú ý đến một cặp tình nhân,
An Sơ Hạ bĩu môi, không nói thêm lời nào. Cô muốn rút tay về, có thể Hàn Thất Lục nắm chặt tay cô, tuy nhiên không đến mức làm đau cô, nhưng cô đúng là giãy giụa không nổi.
Cuốicùng, cô phải chịu thua, kéo Hàn Thất Lục đi vào một cái sạp hàng phía trước