Những đội viên đưa mắt nhìn nhau, không biết trả lời như thế nào, đành phải một đám nhìn chằm chằm chính mũi chân mình.
Tốt! Nữ huấn luyện viên vỗ vỗ tay: Nếu tôi được ở lại, tôi đây sẽ huấn luyện mọi người, hiện tại, chúng ta sẽ bắt đầu huấn luyện ngày đầu tiên!
Lăng Hàn Vũ nhìn chằm chằm cửa ra của câu lạc bộ bóng, hít sâu một hơi, xoay người đi huấn luyện.
An Sơ Hạ một đường chạy như điên ra khỏi sân bóng rổ, cô đâu ngờ là Hàn Thất lục chạy nhanh, cô chạy ra nhưng không được xa lắm thì đã bị Hàn Thất Lục nắm được cánh tay từ phía sau.
Chạy đi, cô tại sao không tiếp tục chạy nữa! Hàn Thất Lục gắt gao nhìn chằm chằm cô: Cô như vậy chẳng lẽ không muốn làm quản lí đội bóng rổ nữa sao?
An Sơ Hạ hơi nhếch môi, cãi lại: Xin hỏi, tôi với anh có quan hệ gì chứ, anh hiện tại lại dựa vào cái gì để cho tôi làm việc tôi không muốn làm.
Tôi là cô... Hàn Thất Lục nói một nửa, rồi đột nhiên im lặng, An Sơ Hạ nhìn thấy trong đôi mắt anh hình như hiện lên sự đau khổ, nhưng chỉ là trong nháy mắt liền biến mất.
Thất Lục! Một tiếng gọi đột nhiên vang lên, hai người đều sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía âm thanh phát ra.
Thì ra là Hướng Mạn Quỳ! Mà theo sau Hướng Mạn Quỳ còn có cả hai người Mạc Hân Vi cùng Hoàn Tử.
Đoán không được em sẽ đến đây sao! Hướng Mạn Quỳ liếc thấy Hàn Thất Lục định kéo An Sơ Hạ đi, nhưng cô cực kỳ thông minh, nhìn An Sơ Hạ sau đó tiến lên phía trước khoác tay Hàn Thất Lục tỏ ra vô cùng thân thiết: Em đây biết anh sau khi tan học muốn huấn luyện, cho nên tại studio sau khi kết thúc công việc liền lập tức đến đây, thăm ânh rồi cùng nhau đi ăn, có cảm động không?
Khoảnh khắc Hướng Mạn Quỳ cánh tay ôm trụ tay của Hàn Thất, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy lực ở cánh tay nhẹ đi, Hàn Thất Lục buông cánh tay của cô ra.
Một loại cảm giác mất mát khiến cho cô suýt nữa choáng váng.
Cô cũng không biết chính mình bị làm sao vậy, một bên muốn cùng Hàn Thất Lục cùng sống chung một chỗ, đúng là thật sự cô cùng anh sống chung một chỗ, nhưng mà tâm trạng sẽ trở nên phiền não trở lại.Chẳng lẽ cô nên là đi đến khoa tâm thần khám thử xem?
Này. Không đợi Hàn Thất lục trả lời, Hướng Mạn Quỳ đã quay đầu lại Mạc Hân Vi rồi nói: Các người không phải nói Thất Lục hôm nay không huấn luyện sao? Thật là, làm hại tôi thiếu chút nữa quay về.
Mạc Hân Vi vội ho một tiếng, không dám cùng Hướng Mạn Quỳ đối diện. Trái lại Hoàn Tử lanh trí một chút, vội vàng cười cười nói nói: Hôm nay không phải muốn tổng vệ sinh sao, nên cho rằng hôm nay đội bóng rổ không huấn luyện, thật sự là xấu hổ quá.
Không trách các người, người không biết không có tội. Hướng Mạn Quỳ cong khóe miệng lên, tươi cười vừa đúng, quay đầu lại nhìn Hàn Thất Lục nói: Bên kia có làm em có làm chút điểm tâm, anh cùng em đến đó ăn chút gì đi,huấn luyện nhất định mệt mỏi.
Lát nữa lại vẫn phải đi về huấn luyện, ăn cái gì đó thì không thể tham gia huấn luyện. Hàn Thất Lục nói xong, quay đầu nhìn về phía Mạc Hân Vi: Cô có xe tới đón, đưa cô ấy về nhà giúp tôi.
Nói xong, Hàn Thất Lục liền nhấc chân đi.
Hướng Mạn Quỳ do dự một chút, lại không lập tức theo sau mà là đến gần An Sơ Hạ nói: Đi đường bình an, về nhà sớm một chút đi, tiểu cô nương.
Nói lời này, Hướng Mạn Quỳ nhếch mép cười, đáy mắt kia rõ ràng là tỏ ra khinh thường, cũng không biết là khinh thường cô cái gì.
Hồ Ly tinh! Hoàn Tử quay về phía Hướng Mạn Quỳ vừa rời đi nói một câu.
Mạc Hân Vi khoát tay lên vai An Sơ Hạ: Đừng đau lòng, xem ra Thất Lục cũng không phải đặc biệt thích người phụ nữ kia đâu. Thích một người lúc cùng người kia nói chuyện ánh mắt hẳn không như thế nhạt nhẽo không ánh sáng.
Cô từ khi nào thì bắt đầu nghiên cứu những thứ này rồi hả? An Sơ Hạ nhún nhún vai: Đi thôi, lúc này đại khái qua bên kia xe bus cũng không có, mau qua đường thôi.
Được rồi! Mạc Hân Vi cố ý muốn thay đổi không khí: Hai chúng ta quan hệ cũng được coi như là bạn bè rồi, không phải xa lạ, tiền xe vẫn là giao cho tôi.
An Sơ Hạ kéo kéo miệng, không thể nhịn được cười.