Hàn Thất Lục im lặng, trên dưới một lần nữa đánh giá một lượt nữ huấn luyện viên: Cô tên gì?
Lý Nam.
Một chọi một, bắt đầu đi. Hàn Thất Lục nói xong, thuận tay cởi áo khoác, bên trong đã thay đồng phục, áo đồng phục mang số Mười bảy. (Sao ko mặc 76 nhể)
Cầm. Hàn Thất Lục không nói mà đem áo khoác đưa An Sơ Hạ cầm.
Chúng ta đi bên kia xem Lý Nam mỹ nữ tại sao thua đi. Lăng Hàn Vũ nhướng mi với An Sơ Hạ, lôi kéo cô đến một bên khán đài đi lên, những người khác cũng nhao nhao đến khán đài
Ôi chao, Minh Lạc, anh cảm thấy được Lý Nam sau khi thua có khóc hay không? Truyền ra sẽ không nói câu lạc bộ chúng ta chơi bóng rổ khi dễ con gái chứ? Một cầu thủ hỏi Tiêu Minh Lạc.
Tiêu Minh Lạc không so với bọn họ, trầm tư một phen nói: Trường học hẳn không tùy tiện đổi huấn luyện viên, lần này tìm tới huấn luyện viên, nhất định là người có khả năng, nếu không vào không được Tư Đế Lan.
An Sơ Hạ sửng sốt, nhìn về phía Tiêu Minh Lạc hỏi: Ý của anh là?
Ý của tôi là, cô ta nhất định không thua. Tiêu Minh Lạc nói xong đi xuống quay mặt nhìn lại.
An Sơ Hạ không hiểu bóng rổ, hai người quyết đấu tự nhiên cũng là xem không hiểu. Nhưng là người xem trong khán đài cũng biến thành biểu tình kinh ngạc, cô biết, Tiêu Minh Lạc nói đúng.
Theo sau cùng một trái bóng tiến vào rổ, tiếng cười giòn vang, khán đài liền sôi nổi lên. Cái này xem ra không được tốt lắm, nữ huấn luyện viên quả nhiên thắng Hàn Thất Lục!
An Sơ Hạ đi theo mọi người đi xuống sân bóng rổ, Hàn Thất Lục hơi hơi thở phì phò, trên trán chảy mồ hôi tới tấp.
Như thế nào? Nữ huấn luyện viên cũng đầu đầy là mồ hôi nhưng là tinh thần hưng phấn, cô đi lên phía trước, tới đối diện Hàn Thất Lục nói: Hiện tại, cậu còn muốn cho tôi đi sao?
Nữ huấn luyện viên buộc tóc đuôi ngựa quất quất đuôi tóc, trên mặt thoáng hiện ra một chút đắc ý, điều này làm cho An Sơ Hạ thay cô ta toát mồ hôi lạnh.Hàn Thất Lục có đôi khi cũng không phải là một người thích giữ chữ tín... Người làm cho anh khó chịu mà nói, cho dù có thắng anh cũng vẫn không thể giữ lại.
Nếu trận đấu của chúng tôi lần này thua, cô đương nhiên vẫn là phải đi. Hàn Thất Lục phun ra mấy chữ như vậy, tuy thái độ vẫn là không tốt, nhưng An Sơ Hạ hiểu rõ, Hàn Thất Lục đã tán thành việc cô ta đến.
- Tính tình của ác má liền là đoán không ra.
Cô thấy Hàn Thất Lục nghĩ như vậy, không kịp phòng ngự Hàn Thất Lục đột nhiên xoay đầu lại hướng cô nói: Đi mua một thùng nước về.
Cái cảnh tượng này có phần quen tai.
An Sơ Hạ nghĩ nghĩ, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa mới vào Học viện Tư Đế Lan ngày đầu tiên, liền vì Hàn Thất Lục dùng sai lượng từ, cô dưới cơn giận dữ tát Hàn Thất Lục một bạt tai, mới dẫn đến những chuyện xảy ra sau này.
Hôm nay như vậy, lại để cho cô không hiểu bắt đầu hoài niệm lần nữa.
Cô ngây người vài giây, Lăng Hàn Vũ xung phong nhận việc đứng dậy: Sơ Hạ là con gái, sao có thể khiêng nổi một thùng nước, tôi đi cùng với cô ấy!
An Sơ Hạ lúc này mới hồi phục tinh thần lại, vội vàng nói: Không cần anh đi theo đâu!
Lăng Hàn Vũ cương quyết đòi đi theo, nghi hoặc nhìn cô.
Tôi căn bản không là cái gì quản lí đội bóng rổ, tôi vì cái gì phải thay anh mua nước? Anh đã muốn tập bóng rổ, như thế tôi đi xe buýt về trước. Lời của An Sơ Hạ là đúng những lời Hàn Thất Lục nói lúc nãy, sau khi nói xong, Hàn Thất Lục vốn dĩ mặt liền không tốt, lập tức đen them một tầng.
Cô nói lời này cũng không có đang nói đùa, sau khi nói xong cô liền trực tiếp đi ra cửa.
An Sơ Hạ, cô đứng lại đó cho tôi! Hàn Thất Lục vội vàng đuổi theo, An Sơ Hạ đang đi nghe có người kêu phía sau, theo phản xạ có điều kiện bắt đầu chạy như điên.
Nhìn phía bên kia người trước người sau, nữ huấn luyện viên ánh mắt hơi chút nghi hoặc. Ngay sau đó quay đầu hỏi các đội viên khác: Đó là bạn gái của Hàn Thất Lục sao?