Đôi mắt Nam Cung tử tước trở nên mờ nhạt. Kể từ khi phái Tom đi theo dõi An Sơ Hạ đến nay, đã xảy ra rất nhiều chuyện. Anh vẫn còn rất ân hận, nguyên nhân thực sự lại do người con gái anh yêu nhất. Anh tưởng rằng Nam Cung Tử Phi hại chết người anh yêu nhất, nhưng lại không nghĩ rằng, người thực sự ngấm ngầm hạ độc thủ, dẫn đến việc anh nhiều năm thất bại trước Nam Cung Tử Phi, lại chính là người phụ nữ anh ta yêu.
Đương nhiên, nếu không phải bị người phụ nữ của anh ta bán đứng, đem tin tức ám sát lộ ra ngoài. Như vậy, ngồi ở vị trí trên cao kia tuyệt đối không phải Nam Cung Tử Phi, mà là chính anh ta - Nam Cung Tử Tước. Anh ta vẫn cho là Nam Cung Tử Phi tìm anh ta vì muốn giết anh ta. Nhưng kỳ thật không phải, Nam Cung Tử Phi chỉ là muốn tìm anh, sau đó nhường vị trí lão Đại cho anh.
Anh ta từ trước tới nay chắc chắn không bao giờ nghĩ rằng, đột nhiên Nam Cung Tử Phi một mình đến nhà gỗ nhỏ, sau đó điềm tĩnh tự kể lại cho anh ta nghe. Anh ta không muốn tin, nhưng thật sự anh ta không thể không tin chính người phụ nữ của anh đã để lộ tin tức ra ngoài. Nếu trước kia chỉ cần đi điều tra một chút, thì tất cả mọi chuyện sớm đã có thể rõ ràng. Thế nhưng, anh ta đã bỏ qua chính mình. Anh ta hận mình, trước đây quá mức ngu ngốc.
Cho nên, thời điểm Nam Cung Tử Phi đem vật tượng trưng cho quyền lực bang chủ trao cho anh ta, anh ta đã không chấp nhận. Thay vào đó, Nam Cung Tử Phi này, đại khái cũng từng là anh em thân thiết từ.ng sát cánh bên anh ta cùng sống cùng chết.
Mà Tom đương nhiên chuyện gì cũng không biết.
Xin anh hãy trừng phạt tôi, bất luận loại hình phạt gì tôi đều có thể chấp nhận. Tom nói, vẻ mặt kiên định, dường như tuyệt đối không sợ anhta.
Hai người bọn họ tuy là quan hệ thuộc hạ, nhưng đã cùng nhau trải qua mưa bom bão đạn nhiều năm, sớm đã coi đối phương trở thành anh em tốt.
Là thật sao? Nam Cung Tử Tước từ trong hồi ức tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn Tom chân thành nói: Vậy thì đi đi, vĩnh viễn không cần theo tôi, bất luận xảy ra chuyện gì cũng đừng xuất hiện.
Tước... Tước thiếu gia? Tom thất kinh. Lời vừa rồi Nam Cung Tử Tước nói đích thị chính mình muốn đoạn tuyệt quan hệ với anh. Làm sao anh lại không thể không kinh ngạc, lại càng không thể do dự. Thật sự vừa rồi Nam Cung tử tước ý nói là, muốn anh không xuất hiện trước mặt anh ta thêm lần nào nữa.
Ném điếu xì gà kia xuống đất, Nam Cung Tử Tước đứng lên, như gió nhẹ mây bay: Tôi cho cậu thẻ tín dụng hai ngàn đô, coi như một chút tâm ý cuối cùng của tôi giành cho cậu. Cậu đi đi.
Không! Tom quả nhiên cự tuyệt: Tước thiếu, anh xử lý tôi thế nào cũng được, để tôi đi chết, mí mắt tôi sẽ không chớp dù chỉ một chút. Thế nhưng, nếu để tôi phải rời khỏi anh, điều đó tôi không thể làm được! Tôi đã sớm vì anh làm việc, đem mạng sống này để bảo vệ anh. Đó cũng là ý nghĩa sống duy nhất của tôi.
Khuôn mặt Nam Cung Tử Tước luôn luôn biểu hiện chân thực, giờ phút này đôi mắt anh tự nhiên phủ đầy sương mù.
Anh dứt khoát đứng lên quay lưng lại: Tôi đã giải tán thế lực ngầm của chúng ta, tất cả tiền bạc quỹ tín dụng đen tôi đều đã phân chia cho các anh em. Tôi hiện tại thân không một xu, cậu tất yếu không cần đi theo tôi. Cậu đi đi.
Đến chết còn không sợ, nhưng hiện tại khoé mắt Nam Cung Tử Tước đã đánh rơi một giọt lệ.
Tước thiếu gia, tôi đi theo anh, từ trước tới giờ không phải vì tiền bạc. Trừ phi tôi chết, nếu không, tôi nhất định ở bên cạnh anh, mặc kệ xảy ra chuyện gì! Tom vẫn kiên quyết như cũ.
Nam Cung Tử Tước quay lại, yên lặng nhìn Tom, một lúc lâu sau, đôi môi của anh ta mấp máy: Anh em tốt!