Sao lại thế này? Ước chừng đã quá mười sáu phút trôi qua, có giọng nói truyền đến, An Sơ Hạ hoảng sợ, còn tưởng rằng người đó là Nam Cung Tử Tước. Quay đầu nhìn lại phát hiện đó là mấy học sinh học viện Tư Đế Lan, nhất thời thở ra.
Bọn họ nhìn thấy Hàn Thất Lục gục ngã trong lòng An Sơ Hạ thì giật nảy mình, chạy ngay đến giúp đỡ. Bọn họ mang hòm thuốc tuỳ thân khử trùng miệng vết thương cho Hàn Thất Lục, mặc dù họ đều biết rõ cái này không có tác dụng gì. Sau đó lấy nước cho Hàn Thất Lục uống, nhưng anh căn bản một chút cũng không nuốt được.
An Sơ Hạ lo lắng, lấy chai nước kia rót vào miệng chính mình, sau đó miệng đối miệng giúp Hàn Thất Lục nuốt nước xuống.
Thật là lãng mạn... Một học sinh học viện có mặt ở đó nhịn không thốt ra một câu cảm khái. Ngay khi câu đó vừa thốt ra, nữ sinh đó đã bị bạn học khác cốc một cái vào đầu.
Cậu là đầu óc lợn à! Đây là đang cứu người, không phải lãng mạn gì hết!
Nhưng tớ chỉ cảm thấy cực kỳ cảm động thôi... Làm sao bây giờ, Thất Lục thiếu gia sẽ không gặp bất trắc gì, phải không?
Không biết được, người cứu hộ tại sao còn chưa tới? Chi bằng chúng ta phóng ra pháo báo hiệu cầu cứu đi? Có người đề nghị.
Ngay tại thời điểm An Sơ Hạ chuẩn bị phóng pháo báo hiệu ra, đỉnh đầu truyền đến một trận ồn ào. Ngẩng đầu lên nhìn, hoá là ba chiếc máy bay trực thăng. Máy bay trực thăng trên đó đều có dấu hiệu đặc công Lăng gia .
Ba chiếc máy bay trực thăng nhưng chỉ có một chiếc đáp xuống. Bởi vì nơi này không đủ đất trống để làm sân bãi cho cả ba chiếc đáp xuống. Họ nhìn thấy Hàn Thất Lục ngã trong vòng tay An Sơ Hạ hoàn toàn bị sốc. Bọn họ xử lý qua khu vực Hàn Thất Lục bị trúng đạn, tiêm cho anh thuốc trợ tim. Sau khi xử lý xong một loạt, Hàn Thất Lục được bọn họ dùng cáng khiêng lên trực thăng.Nhân viên đội cứu hộ có hai người phụ trách đưa An Sơ Hạ xuống núi. Tuy nhiên An Sơ Hạ chỉ muốn theo bên cạnh Hàn Thất Lục, nhưng loại máy bay trực thăng nhỏ này không thể chứa được nhiều người, cô đành phải đồng ý đi theo hai nhân viên cứu hộ kia xuống núi.
Đi tới đi lui, mí mắt cô càng ngày càng nặng, càng ngày càng càng nặng trịch, cuối cùng tầm nhìn cũng trở nên mù mịt........
Tước thiếu gia, thật xin lỗi, tôi đã mất dấu An Sơ Hạ tiểu thư rồi. Biểu hiện trên mặt Tom rất lạ, có lẽ trong tiềm thức của anh, cho tới bây giờ anh chưa từng nói dối Nam Cung Tử Tước một lần nào.
Nam Cung Tử Tước nhàn nhã nằm một cách tuỳ ý trên ghế kiểu đế vương, ở giữa ngón tay trỏ và ngón giữa tao nhã kẹp một điếu xì gà. Miệng thở ra làn khói trắng xoá, ánh mắt của anh ta căn bản không rơi trên người Tom.
Anh ta không nói lời nào, Tom đương nhiên cũng không có gan dám mở miệng, vì thế không khí nhất thời bắt đầu trở nên yên lặng.
Xa xa trên bầu trời một vệt khói màu đỏ đậm phun lên, những người mắt tinh đều đã nhận ra đó là pháo báo hiệu cứu hộ. Tom đoán được có thể là An Sơ Hạ phóng ra pháo báo hiệu, anh chột dạ địa nhìn về phía Nam Cung Tử Tước, vừa lúc ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tử Tước cũng nhìn qua.
Ánh mắt hai người giao nhau tại một điểm. Một chân Tom nhũn ra, quỳ xuống trước mặt Nam Cung Tử Tước: Tôi đã nói dối anh, Tước thiếu gia.
Tom, cậu theo tôi đã bao lâu rồi? Nam Cung Tử Tước không tiếp lời Tom, chỉ là rời tầm mắt, nhẹ nhàng hỏi.
Tom bỗng nhiên có dự cảm không tốt, nhưng anh vẫn kiên trì trả lời: Tôi cũng không nhớ rõ bao lâu rồi, dường như từ khi hiểu chuyện, đã đi theo anh rồi. Đi theo anh học ngôn ngữ nhiều quốc gia, học sử dụng các loại vũ khí, học giết người, học cách bảo vệ anh... Tước thiếu gia, xin anh trừng phạt tôi đi!