Xà Sơn được kiểm lâm ở đây bảo hộ cực kỳ tốt, những cây đại thụ bên trong đều dài và rất cao. Cho dù mặt trời có nhô lên cao giống như vậy, đứng ở Xà Sơn vẫn sẽ cảm thấy từng trận mát mẻ.
Nhưng dù sao cũng đã vào hạ, thời tiết cũng càng ngày càng nóng bức.
An Sơ Hạ lau mồ hôi trên trán, vượt qua một cái cây thân thô ráp trên bề mặt lồi lõm, ánh mắt lạc lõng nhìn phía trước, Hàn Thất Lục đeo cái balo lớn, trong đôi mắt tràn đầy cảm giác xấu hổ. Mãi đến vừa rồi hoạt động bắt đầu cô mới biết được, hóa ra Hàn Thất Lục không cho cô mang cái vật rất nhỏ kia, nhưng kỳ thật lại là một chiếc hòm vô cùng quan trọng. Trong hòm là kem chống nắng gì gì đó, đến Xà Sơn này hoàn toàn là cần thiết.
Nhưng mà, hoạt động có quy tắc quy định không cho phép cố ý vứt bỏ bất kì thứ gì mang đến. Cho nên mấy thứ này mang càng nhiều, sẽ càng chịu khổ nhiều hơn. Cô còn chưa lấy hành lý a, Hàn Thất Lục đã đem tất cả những thứ đó cầm đi rồi. Cảm giác áy náy trong lòng cô lại tăng lên một bậc.
Ngoại trừ cảm giác áy náy này, trong lòng cô còn lại là cảm động.
A - - Không cẩn thận, cô bị một lùm cây vạch vào cánh tay, cánh tay bị rạch một đường..
Nghe được âm thanh đó, Hàn Thất Lục vội vàng xoay người. Nhìn thấy cô đang bị thương ở phía sau, liền ném đồ trên tay xuống chạy lại bên cạnh cô.
Làm sao vậy? Hàn Thất Lục khẩn trương cau mày, gương mặt tràn đầy lo lắng. Hạ Tâm Ngữ vẫn đi song song với An Sơ Hạ ánh mắt lóe lên tia âm hiểm sắc bén.
Nhưng rất nhanh, cô ta thân thiết đỡ lấy An Sơ Hạ, còn đi theo hỏi có sao không.
An Sơ Hạ không biết mình vì sao lại bị bụi cây vạch vào cánh tay, chỉ biết cố kiềm chế cơn đau cười nói không có việc gì. An Sơ Hạ không biết, nhưng Hạ Tâm Ngữ rất rõ ràng. Vừa rồi cô ta cố ý thừa lúc An Sơ Hạ không chú ý, đá cành cây tròn đến trước chân An Sơ Hạ. An Sơ Hạ giẫm lên cành cây đó, nhưng may mà khả năng phản ứng của cô tốt, kịp thời ổn định thân thể, nhưng là thân thể vẫn bị nghiêng sang hướng bên phải, cánh tay bị khóm cây có răng cưa cứa một đường thành vết thương sâu. Sao lại bất cẩn như vậy? Hàn Thất Lục một bên giáo huấn cô, một bên lấy ra hòm thuốc từ trong chiếc balo vừa rồi anh ném trên mặt đất.
Đưa tôi đi, Thất Lục thiếu gia. Hạ Tâm Ngữ xung phong nhận việc: Nam sinh các anh hay động tay động chân, việc bôi thuốc này vẫn là nên để em làm.
Hàn Thất Lục nghe Hạ Tâm Ngữ nói, oán giận, cái gì động tay động chân, cô ta mới động tay động chân! Nhưng ngẫm lại cũng có phần có lí, cho nên gật đầu nói: Được, tôi đi quanh đây xem có thấy lá cờ chết tiệt kia không.
Nói xong, anh xoay người đi tới khu vực gần đó bắt đầu tìm kiếm.
Đừng đi xa! An Sơ Hạ lo lắng hô to, nhìn thấy Hàn Thất Lục vẫy vẫy tay với cô, cô lúc này mới an tâm để cho Hạ Tâm Ngữ giúp mình bôi thuốc.
Hạ Tâm Ngữ động tác thành thạo tìm ra thuốc giảm đau, dùng bông băng dính cồn, trước tiên giúp An Sơ Hạ khử trùng.
Lúc dùng cồn khử trùng có phần xót a..., cần chịu đựng một chút. Hạ Tâm Ngữ biểu tình vô cùng chân thật, An Sơ Hạ cúi đầu lên tiếng. Lòng thầm nhủ, Hạ Tâm Ngữ này chẳng lẽ có hai mặt? Vừa mới cư xử lạnh nhạt với cô, xong lại lập tức giúp cô bôi thuốc.
Đang suy nghĩ, cảm giác đau đớn từ cánh tay truyền đến. Là cảm giác do cồn ở miệng vết thương. Lạnh lạnh mát mát, lại có chút xót. Nhưng cô vẫn nhịn được.
Sơ Hạ hiện tại có phải đang suy nghĩ, tôi vì cái gì mà lúc trước lại dùng loại thái độ kia đối với cô phải không? Lúc Hạ Tâm Ngữ nói lời này là vẫn đang ở một bên giúp An Sơ Hạ thổi thổi vết thương.
Chuyện này chẳng có gì mà không dám thừa nhận, An Sơ Hạ gật đầu: Đúng, tôi nghĩ, cô có phải hay không có hai mặt.
Phụt. Hạ Tâm Ngữ nhịn không được cười ra tiếng: Tôi không phải hai mặt a..., tôi chỉ là...