Cảm ơn... Cám ơn Thất Lục thiếu gia. Tôi sẽ không trách Sơ Hạ tỷ tỷ, tôi biết cô ấy cũng không phải cố ý muốn cùng tôi tức giận. Đều là tôi sai. Người không nên trách cô ấy!
Nghe được Hạ Tâm Ngữ kia ngữ khí thành khẩn, An Sơ Hạ chỉ cảm thấy nghĩ muốn nôn! Cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt thẳng tắp nhìn Hàn Thất Lục.
Tôi tự nhiên là sẽ không trách cô ấy. Hàn Thất Lục ngữ khí thoải mái, sau đó ánh mắt lại gợi lên tiền một giây trở nên băng lãnh: Nhưng là, tôi không muốn nghe đến chuyện cô ấy khi dễ bạn học được truyền ra.
Hạ Tâm Ngữ biểu tình sửng sốt. Hàn Thất Lục ý tứ trong lời nói đã rõ ràng bất quá,anh là tại nói cô ta, mặc kệ An Sơ Hạ có phải hay không thật sự khi dễ cô ta, anh đều sẽ đứng về phía An Sơ Hạ.
Trong lòng bàn tay, không tự giác gắt gao nắm chặt lại. Hạ Tâm Ngữ sắc mặt dần dần khôi phục: Tôi sẽ không nói, tôi cái gì cũng sẽ không nói Thất Lục thiếu gia.
Nói như vậy... Hàn Thất Lục lườm cô ta một cái, khóe miệng bứt lên một cái độ cung: Tốt nhất là nên như vậy.
Hàn Thất Lục xoay người, động tác lưu loát đi đến trước mặt An Sơ Hạ, lấy tay chỉ chỉ trên đại não của cô: Như thế nào không ngủ thêm chút nữa?
Ukm, ngủ nhiều lắm rồi. An Sơ Hạ không chút để ý trả lời, ánh mắt xẹt qua đầu vai Hàn Thất Lục rơi vào trên bóng lưng HạTâm Ngữ đang xoay lưng rời đi.
A... Hàn Thất Lục miễn cưỡng duỗi thắt lưng: Anh đi dạo một chút, em nhanh đi rửa mặt đi. Được. An Sơ Hạ gật đầu, ánh mắt này mới thu hồi, không thèm nhì tới Hạ Tâm Ngữ gượng gạo nữa.
Ôi chao, ai, ôi! Từ từ! An Sơ Hạ gọi lại Hàn Thất Lục: Anh có quen biết hay không với Hạ Tâm Ngữ?
Hàn Thất Lục đứng lại, có nề nếp nhìn An Sơ Hạ hồi đáp: Vì cái gì hỏi như vậy? Không, vì cái gì bản thiếu gia muốn quen biết cô ta?
Nhìn đến đại thiếu gia đã nói vậy, An Sơ Hạ nhất thời nhún vai, một bĩu môi khoát tay nói: Vậy em không có hỏi, em rửa mặt đây.
Một cái sáng sớm, liền như vậy ồn ào bát nháo đi qua. Đương nhiên, An Sơ Hạ càng về sau cũng không có giải thích chính mình thật sự không có khi dễ Hạ Tâm Ngữ. Trên cái này thế giới liền là có mấy ai giống An Sơ Hạ như vậy quật cường, cùng Hàn Thất Lục kỳ quái như vậy.
Chúng ta chờ mong chuyến hoạt động dã ngoại Đại Thám Hiểm đã lâu, hiện tại chính thức bắt đầu! Hiệu Trưởng cầm cái loa phóng thanh thần thái sáng láng nói: Sau đây, ta tới nói một chút quy tắc hoạt động...
Quy tắc hoạt động đại khái là nội dung giống những năm qua không khác biệt lắm, liền là bây giờ do học sinh một học sinh năm hai cùng mọi người tạo nên một nhóm ba người. Từng nhóm đều là cùng lúc xuất phát, điềm tập trung lại là núi Rắn bên kia. Tất cả công cụ hiện đại hóa đều đã thu lại, đương nhiên, kể cả việc An Sơ Hạ muốn dẫn Phách Thiên...
Từng từng nhóm có thể cùng nhóm khác đi chung hay hành động đơn độc thì tùy. Đương nhiên, từng nhóm phải làm, liền là tìm vật được cất giấu ở núi Rắn Tư Đế Lan, mỗi dấu hiệu là một lá cờ đỏ.Thời gian là ba ngày, ba ngày sau nhóm này có nhiều cờ nhất thì chiến thắng.
Đương nhiên, vì để phòng trường hợp khẩn cấp, từng nhóm đều có ba cái đạn tín hiệu. Một khi có nguy hiểm, sẽ lập tức phái người đặc biệt đi giải cứu.
Hàn Thất Lục từ trước đến nay là không thích cùng rất nhiều người cùng làm chung một sự kiện, cho nên ngay từ đầu liền mang theo An Sơ Hạ cùng Hạ Tâm Ngữ đi riêng. Rất nhanh, bọn họ liền hoàn toàn vào núi Rắn, chung quanh đều là cây, hoàn toàn nhìn không tới những người khác.