Đồng đội? Hàn Thất Lục quay đầu lại nhìn An Sơ Hạ, ám muội mà nói rằng: Cô nên gọi cô ta là kì đà cản mũi
An Sơ Hạ không nhịn được, mặt đỏ ửng lên, cũng may đây là buổi tối nên người khác không thấy được cô đang đỏ mặt. Chỉ là, cô rõ ràng là qua vai Hàn Thất Lục, thấy ánh mắt Hạ Tâm Ngữ ánh lên sự thù hận. Là loại thù hận đến tận xương tủy.
Không tự chủ, 2 vai cô run lên, cảm thấy lành lạnh, cũng không biết là buổi tối gió thổi lạnh hay là bởi vì ánh mắt của Hạ Tâm Ngữ
Rất lạnh sao? Hàn Thất Lục để ý thấy An Sơ Hạ vừa nãi thân thể rung lên, vội vã xoay cả người lại, khuông mặt thương xót
An Sơ Hạ lắc đầu, nhàn nhạt hồi đáp: Hình như có lạnh 1 chút
Cô lại nhìn sang Hạ Tâm Ngữ, ánh mắt cô ta sợ hãi, tựa hồ rất sợ sệt Hàn Thất Lục. Dáng vẻ đáng yêu này khác hẳn với dáng vẻ lúc nãi. Điều này khiến An Sơ Hạ coi như ánh mắt lạnh lẽo của Hạ Tâm Ngữ là cô nhìn nhầm.
Này, trở về thời cô nhất định thâm gia các hoạt động chó má này, ta cũng không tiện nói gì nữa. Cô nghỉ ngơi thật tốt . Hàn Thất Lục không cam lòng nhưng lại không thể làm gì.
An Sơ Hạ tính khí quật cường, anh rất rõ cô đã quyết định chuyện gì, không ai có thể thay đổi được.
Hàn Thất Lục rất tự nhiên kéo vai An Sơ Hạ đi. Lúc gặp qua Hạ Tâm Ngữ, trong nháy mắt, anh đột nhiên cảm thấy anh đã từng gặp cô ta trước đây, rất lâu rồi, liền dừng bước lại, nghi hoặc mà đánh giá cô ta 1 chút. Trong đầu anh không ngừng nhớ lại, anh tin chắc mình trước đây chưa từng gặp cô ta, phải chăng là ảo giác?
Làm sao vậy? Thấy Hàn Thất Lục dừng bước lại, An Sơ Hạ nghi hoặc nhìn theo ánh mắt của Hàn Thất Lục, là nhìn Hạ Tâm Ngữ.
Không có gì? Hàn Thất Lục đáp lời, khóe miệng cong lên, lãnh đạm nói: Đã tối thế này, về trại sớm đi, kì đà cả mũi
Vai Hạ Tâm Ngữ run lên, nước mắt lập tức tuôn ra: Xin lỗi, Thất Lục thiếu gia. Tôi ngày mai... không! Tôi ngay lập tức sẽ nói với thầy giáo, tôi sẽ đến những đội khác
Tuy rằng cảm thấy Hạ Tâm Ngữ cô gái này rất lạ, nhưng An Sơ Hạ vẫn muốn nói Hàn Thất Lục quên đi, để anh không khi dễ cô ta. Nhưng cô chưa kịp nói thì Hàn thất lục liền mở miệng nói: Không cần, cứ coi như là kì đà cản mũi đi. Tôi chỉ hy vọng không nghe bất kì tin đồn nào
Hàn Thất Lục nói xong, kéo tay An Sơ Hạ rời đi.
An Sơ Hạ nheo mắt lại. Hàn Thất Lục không phải là loại người sẽ dễ nói chuyện với người lạ, nhưng vừa lúc nãy, tuy thái độ có hơi bất lịch sự nhưng vẫn tốt bụng để Hạ Tâm Ngữ về trại. Hơn nữa, lúc Hạ Tâm Ngữ muốn rời đi, chuyển sang đỗi ngũ khác, hắn lại bác bỏ.
Có phải là... Hàn Thất Lục, tên tiểu tử thúi này.. đối với Hạ Tâm Ngữ...
Nhận thức này khiến An Sơ Hạ rầu rĩ, không thoải mái, tựa hồ không muốn thở nữa. Vậy cô về đi, tôi cũng trở về trại đây . Đến chỗ ranh giới 2 trại của nam sinh và nữ sinh, Hàn Thất lục không nhận ra An Sơ Hạ có chút khác thường, hướng về trại của anh mà đi đến.
Trăng sáng vẫn treo cao cao trên trời, tâm tư của An Sơ Hạ cũng nên rối bời. Cô rất ghét cảm giác này, nhưng làm thế nào cũng không thể dứt được nó.
Mà chỉ có Hàn Thất Lục mới biết mình đang suy nghĩ gì. Anh thật ra đang nghĩ...... Anh thật ra đang nghĩ: nếu cùng đội với An Sơ Hạ không phải là một cô gái mà là một chàng trai, xem ra sẽ rât phiền phức. Bởi vì.....loại họat động chêt tiệt này. đồng đội trong lúc vô tình, đụng chạm lẫn nhau là điều không thể tránh khỏi. An Sơ Hạ cùng đội với một bạn nữ là tốt lắm rồi. Vì thế, không cần phải thay đổi kì đà cản mũi sang đội khác. Anh đối với ý nghĩ của mình thì rất đắc ý, lúc trở lại lều còn ngăm nga câu hát: Em lại yên hỏa mỹ lệ, đẹp đến như vậy
Thấy tâm tình Hàn Thất Lục không tệ, nam sinh cùng lều với anh vội lấy lòng: Thất Lục ca, anh tâm tình tốt như vậy, có thể độ lượng nhân từ cho tôi ngủ trong lều đi...
Bởi vì trước khi đi tìm An Sơ Hạ, đã nói với hắn là phải đến chỗ khác mà ngủ.
Ánh mắt Hàn Thất Lục âm u chằm chằm nhìn nam sinh kia 1 lúc: Tôi không thể không để cậu ngủ trong lều a!
Nam sinh kia lập tức khóe không thành tiếng: Cảm ơn Thất Lục ca, tôi biết Thất Lục không phải là người tâm địa sắt đá. Thất Lục ca, tôi yêu cậu!
Yêu cái đầu cậu a! Hàn Thất Lục mạnh mẽ bỏ qua cái ôm của nam sinh kia: Tôi thật sự không thể để cậu ngủ trong lều, nhưng cậu phải ngủ trong lều của người khác, không phải ở đây. Được rồi, lập tức thực hiện đi! Tôi muốn ngủ rồi!... A... Buồn ngủ quá
Hắn miễn cưỡng ngáp 1 cái, ngả đầu xuống ngủ.
Thất Lục ca!!! Nam sinh sắc mặt từ hồng hào trở nên trắng xám, lúc sau trắng đến tái nhợt: Thất Lục ca, sao cậu có thể nhẫn tâm đến như vậy a...
Ta đếm đến ba Hàn Thất Lục nhắm mắt lại: Baa... một...
Sao từ ba lại lập tức xuống một!?! Nam sinh co róm người, nén không được mà hỏi
Cút Nam sinh kia né cái gối bay đến, lệ rơi đầy mặt, chạy ra lều bạt
Người ta nói làm người rất khó, hắn lại thấy làm bạn cùng lều với Hàn Thất Lục còn khó hơn!
Mà ở chỗ khác, An Sơ Hạ tâm sự nặng nề trở lại lều trại. Đệm giường, gối đêm cái gì cũng đã dọn sẵn rồi. Bên trong lều, ánh sáng xanh bao trùm khiến toàn bộ lều rực rỡ
Tiểu Nhã thấy An Sơ Hạ trở về, vội vã có ý tốt kéo phéc - mơ - tuya lều lên, Lục thiếu gia tìm cô có chuyện gì không?
Còn chưa để An Sơ Hạ trả lời, Tiểu Nhã liền chắp tay trước, tự nhủ: Đêm nay trăng sáng vậy, cậu cùng Thất Lục thiếu gia nhất định là... Nói được 1 nửa, cô đột nhiên ngường lại không nói, trên mặt đỏ ửng lên
Cậu nghĩ ngời lung tung gì vậy? Chúng tôi không hề làm gì cả, để tôi nghỉ ngơi đi An Sơ Hạ chỉ tiếc không mài sắt thành làm, liền đưa ngón trỏ dúi dúi thái dương của Tiểu Nhã
Làm động tác đó, áo khoác trên người cô nãi giờ thuận thế rớt xuống. Cô lúc này mới nhớ ra đã quên trả áo cho Hàn Thất Lục
Ôi ôi ôi, trao cho cô vật đính ước rồi? Hai người còn nói chẳng hề làm gì, chẳng làm gì mà lâu như vậy sao? Tiểu Nhã trên mặt theo ý cười xấu xa. Cũng không thế trách cô, tuổi này vốn là rất tinh nghịch, huống chi Hàn Thất Lục lại nổi tiếng như vậy
An Sơ Hạ tức giận đưa tay muốn vé Tiểu Nhã, nhưng Tiểu Nhã dễ dàng tránh được. Đang muốn làm loạn lên, An Sơ Hạ đột nhiên ngừng lại
Tiểu Nhã, cô biết nhiều người, tôi hỏi cậu 1 chuyện Vẻ mặt cô nghiêm nghị, khác thường.
Thấy vẻ mặt này của An Sơ Hạ, Tiểu Nhã không phải là loại người không nhìn ra thái độ lạ của người khác, lập tức cũng yên tĩnh lại, nói: Ừ, cô nói đi, đang muốn biết gì, Tiểu Nhã biết đến đâu sẽ cho cô biết
Cũng không phải chuyện gì quan trọng.... An Sơ Hạ đột nhiên ấp a ấp úng:
Chính là....cậu biết một người tên là Hạ Tâm Ngữ không?
Ánh mắt Tiểu Nhã hướng lên trên,con ngươi nhìn một vòng rồi đáp: Tôi nhớ rồi! Hạ Tâm Ngữ chính là học sinh mới chuyển đến. Rất đáng yêu.
Bạn học cùng bàn với tôi theo đuổi cô ta. Sau đó giống như thất bại.cậu ấy mấy ngày nay dáng vẻ mấy a. A,là vậy sao?
An Sơ Hạ gật đầu,không biết,trong đầu đang suy nghĩ gì. Cô cảm thấy cô đã nhìn gà hoá quốc thôi.
Thấy An Sơ Hạ vẻ mặt mâu thuẫn, Tiểu Nhã hỏi: Sơ Hạ a, cô hỏi cái này làm gì a? Hạ Tâm Ngữ đắc tội với cô sao? Cô nói cho tôi,tôi nhất định sẽ triệu tập hết mọi người cho cô tay một bài học.
An Sơ Hạ vội vã xua tay: Không có, không có gì,cô cũng không nên quá kích động a! Vì Manh Tiểu Nam đột nhiên xin nghỉ nên cô ta được phân cùng một đối với tôi. Chính tôi muốn biết cô ta là kiểu người gì,hiểu thêm một chút mà thôi. Cô cũng không nên cả nghĩ qúa, lại gây sự cho tôi a.
Vậy a! Không có chọc giận cô là tốt. Nếu có người chọc giận cô, cô không nên bỏ qua a. Hiện tại, bên trong Tư Đế Lan có rất nhiều người của cô, cô giậm chân một tiếng, Tư Đế Lan đừng hòng yên bình!
Tiểu Nhã chắc như đinh đóng cột nói, con mắt sáng lấp lánh. Được rồi, tôi biết rồi....
Còn nữa, không cần thiết phải phóng đại như vậy... Cô không phải là hắc đại giống như Đại Tỷ a. Tất cả lều bạt tắt đèn, giờ đi ngủ đã đến. Ngày mai còn phải dậy sớm.
Bên ngoài, cô giáo cầm loa nói to.
Tiểu Nhã cùng An Sơ Hạ vội vàng nằm xuống, tắt đèn. Nhưng khi bên ngoài dần dần yên tĩnh Tiểu Nhã không nhịn được buột miệng nói: Sơ Hạ a, thật ra tôi nhớ ra một chuyện. Cô cũng không nên trách tôi lắm chuyện.
Là ai? Là ai còn đang nói chuyện? Thì ra cô giáo còn ở bên ngoài.
Cũng may là không nghe rõ lều nào phát ra âm thanh, đi tới đi lui một hồi thì rời đi. An Sơ Hạ nhỏ giọng, cùng Tiểu Nhã chui vào trong chăn nhỏ giọng nói: Có chuyện gì? Cô nói đi.
Ngày hôm nay a, vốn là tiểu C lớp chúng tôi mỗi lần làm vệ sinh đều lười biếng nên phân hắn cùng đội với cô. Hắn còn nói hắn sắp thành kỳ đà cản mũi, không biết phải làm sao cho phải.
An Sơ Hạ cau mày: Ý cô là Hạ Tâm Ngữ cùng tôi phân chung một đội không phải là do giáo viên an bài mà là cô ta có cố ý làm như vậy.
Tiểu Nhã kéo chăn, tiếp tục nói: Tôi cũng cảm thấy kì quái đây. Vì sao mà sau đó tiểu C đột nhiên nói với tôi cậu ta không phải là kì đà cản mũ rồi? Bây giờ cô còn nói là Tâm Ngữ cùng đội với cô. Suy nghĩ lại, có thể là Hạ Tâm Ngữ cùng đổi đội với Tiểu C, sau đó báo lại cho thầy giáo một tiếng.
Nghe Tiểu Nhã nói xong, trong lòng cô dấu chấm hỏi càng nhiều. Tại sao cô ta muốn làm như vậy?