''An Sơ Hạ'', lúc An Sơ Hạ chuẩn bị xoay người rời đi, Hàn Thất Lục rốt cuộc mở miệng nói.
Nếu anh đã mở miệng thì cô trước hết sẽ không đi. An Sơ Hạ vẻ mặt hơi đắc ý, đột nhiên trở nên nghiêm túc:'' Em ở đây, có chuyện gì?''
Cô cảm thấy từ đầu vẻ mặt của anh có phần kì quái, đang lo lắng cái gì đó. Mà lông mày của anh từ đầu đến cuối không giãn ra. Chỉ là cô vẫn không chú ý đến điểm này thôi.
Vẻ mặt của cô cũng không khỏi nghiêm túc hỏi:'' Anh muốn nói gì? Chuyện gì?''
''Không có gì. Chúng ta cũng nên trở về nhà thôi.'' Hàn Thất Lục khó khăn nói ra những lời này nhưng mặc kệ như thế nào, anh cũng đã nói ra rồi. Từ sau khi thăm Nam Cung Tử Phi trong bệnh viện, trong lòng anh luôn cảm thấy bất an. Không, phải nói là từ khi gặp tên kia ở Tư Đế Lan, anh đã cảm thấy được cảm giác bất an kia. Chỉ là lần dã ngoại Đại Thám Hiểm này khiến anh thêm bất an vài phần.
Anh cho rằng mình đã suy nghĩ nhiều, cố gắng bỏ qua loại cảm giác bất an này nhưng lại cảm thấy cảm giác này ngày càng mãnh liệt, mãnh liệt khiến anh có chút không chịu nổi.
''Vì sao?'' An Sơ Hạ khó hiểu, mở to hai mắt nhìn:''Em sẽ cực kì ngoan ngoãn, sẽ không để anh thấy phiền toái.''
Thấy Hàn Thất Lục không nói lời nào, An Sơ Hạ nóng nảy, tiến lên giữ chặt tay Hàn Thất Lục: Em cực kì muốn tham gia, cực kì thích hoạt động này, thật sự không muốn dừng lại. Nếu không thì anh có thể về trước, em tuyệt đối sẽ không ngăn cản, để cho anh đi.''
Từ đầu, đối với hoạt động này, thái độ của cô là tùy tiện, tới bây giờ, cô đã ngập tràn háo hức, chờ mong với hoạt động này. Dù sao cũng là lần đầu tham gia, ít nhiều cũng cảm thấy mong chờ, thú vị cùng kích động.
''Sơ Hạ, không phải là anh không muốn để em tham gia.'' Hàn Thất Lục đem hai tay đặt lên vai An Sơ Hạ, nói từng câu từng chữ: ''Anh chỉ là cảm thấy bất an, luôn cảm thấy sẽ xảy ra chuyện không may. Anh sợ em sẽ bị thương, hiểu không?''
Hóa ra là như vậy... An Sơ Hạ thở phào nhẹ nhõm, cô còn tưởng anh ghét hoạt động dã ngoại này, vì lẽ đó nên cũng không muốn cô tham gia.
Hóa ra là lo lắng cho cô...
Trong lòng đột nhiên dâng lên một sự cảm kích.
Cô nghĩ mình nên nói lời cảm ơn. Từ khi mẹ cô qua đời là lúc toàn thế giới gần như sụp đổ, Hàn gia lại đón cô về, cho cô vào học viện Tư Đế Lan để tiếp thu sự giáo dục tốt nhất. Lúc cô nghĩ không còn ai yêu thương cô nữa thì người con trai trước mặt một lần nữa lại cho cô biết, anh yêu cô.
''Không có gì đâu, không sao đâu.'' An Sơ Hạ cười hì hì. Cô quyết định lần này sau khi đi dã ngoại Đại Thám Hiểm xong, cô sẽ thổ lộ với anh, nói ra suy nghĩ chân thành của cô.
Nhìn ánh mắt của An Sơ hạ cho dù ở trong đêm tối vẫn long lanh, Hàn Thất Lục không thể làm gì hơn là lắc đầu nói: ''Có lẽ là anh đa nghi quá rồi.''
Tuyệt đối là anh đã quá đa nghi rồi!'' An Sơ Hạ chắc chắn nói.
Lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một loạt tiếng bước chân, tuy rất nhẹ nhưng ở nơi yên tĩnh thì có thể nghe rất rõ ràng.
''Là người nào?'' Hàn Thất Lục cảnh giác, theo thói quen kéo An Sơ Hạ ra sau lưng, nắm lấy tay cô thật chặt.
''Là tôi, Tâm Ngữ.'' Là một giọng nữ ôn nhu mang theo ý sợ hãi trả lời.
''Tâm Ngữ...'' An Sơ Hạ thầm nghĩ đến cái tên này, chợt nhớ ra không phải là Tâm Ngữ mà thầy giáo đã phần cùng đội với An Sơ Hạ sao?
''Là Tâm Ngữ, đồng đội của chúng ta.'' An Sơ Hạ nhỏ giọng nhắc nhở để cho Hàn Thất Lục không uy hiếp cô ta rồi làm gì manh động.