Đêm tối, trăng chưa rõ, gió nhẹ lướt qua, bóng cây đung đưa.
Bảo Sanh mò mẫm, dùng chìa khóa mở cửa phòng củi, đẩy vào.
Đập vào mặt là một mùi hôi thối ăn mòn nồng nặc, Chung thị dùng vạt áo che miệng mũi, nhịn xuống giữa ngực buồn nôn, quyết đoán bước vào.
Bảo Bình không có thắp nến, sợ bị người phát hiện, nương theo ánh trăng yếu ớt ngoài cửa sổ đi đến bên cạnh Lương bà tử, đẩy bà ta một cái: "Tỉnh lại đi."
Chung thị chậm rãi làm quen với ánh sáng lờ mờ trong phòng củi, liếc mắt nhìn góc tường còn có một đống ph*n chưa khô, ruồi nhặng quanh quẩn, gián không kiêng nể gì mà bò đến, thiếu chút nữa nhịn không được xô cửa mà chạy ra.
Hai tay của Lương bà tử bị treo trói, đứng ngủ, ngủ lại không sâu, vừa bị đẩy liền tỉnh lại, vừa thấy Chung thị, nghẹn ngào một tiếng, há miệng liền khóc, Bảo Bình cầm khăn tay liền chặn lại, ác độc nói: "Tự tìm cái chết, muốn cho tất cả mọi người bừng tỉnh hay sao?"
Lương bà tử khó chịu mà gật đầu, lúc này Bảo Bình mới rút khăn tay trong miệng bà ta ra, ghét bỏ dùng hai ngón tay nắm lấy.
Lương bà tử chỉ nói cầu cứu, lỗ mũi hừ hừ phun ra hai ngụm khí bẩn thỉu, mặt xơ xác lộ ra một chút tia ác độc: "Những bà tử thối này, thật dám hạ độc thủ, chờ lão nô đi ra, sẽ xé da các nàng ta ra." Lương bà tử thở hổn hển một hơi, đột nhiên thay đổi tiếng, ô ô mấy tiếng, nước mắt già nua ngang dọc: "Đại phu nhân, ngài phải làm chủ cho lão nô, lão nô oan uổng.. Lão nô là tham lam, nhưng cho lão nô mượn mười lá gan, lão nô cũng không dám động tay động chân vào sâm núi trong yến tiệc trung thu, đại phu nhân, nhất định có người muốn đẩy nô tài vào chỗ chết, ngài phải cẩn thận nha, khế ước kia, chính là rõ ràng là tang vật bị động chân tay vào. Đại phu nhân, lão nô là người của ngài, đánh chó này còn phải xem mặt chủ nhân.."
"Câm miệng, hiện tại nói những thứ này có ích lợi gì." Chung thị thầm nghĩ mau chóng rời khỏi nơi thị phi, bà ta liếc nhìn gương mặt đẫm máu kia, bắt đầu chán ghét: "Lương bà, lão phu nhân đã quyết định ngày mai đưa ngươi vào quan phủ, ngươi cũng biết, chỗ đó mặc cho ai vừa đi vào, chính là thành thật khai nhận, cũng là bị lột đi một lớp da. Cho nên, bổn phu nhân tối nay tới, cũng không vòng vo với ngươi, ngươi tự mình an tâm lên đường đi, người nhà ngươi ta sẽ thay ngươi chiếu cố, tôn tử của ngươi, tương lai lớn lên, bổn phu nhân hứa hẹn, chắc chắn sẽ cho hắn một tiền đồ tốt."
"Đại phu nhân.." Lương bà tử hít một hơi khí lạnh, nửa mở miệng, đầu tiên là hồ nghi, chỉ nhủ rằng là nghe lầm, nhưng tiếp theo nhìn thấy khóe miệng Chung thị ý cười rất đậm, ánh mắt lại lạnh lẽo, dưới ánh sáng lờ mờ lộ ra một tia tàn ác không giấu được, tâm giống như bị dầu chiên qua.
Bà ta chính là tùy tùng của Chung phu nhân, mấy năm nay, hầu hạ ở Chung phu nhân trước sau hầu hạ, tuy nói bà ta cũng bởi vậy mà vớt được chút dầu mỡ, nhưng người hưởng lợi lớn nhất còn không phải là Chung phu nhân sao?
Lúc trước bất luận cái gì khác, chỉ nói về sâm núi, sau khi bị bà ta thay xà đổi cột, bán đến Bách Thảo Đường, Bách Thảo Đường đó chính là Chung phu nhân chiếm cổ phần lớn, bà ta kiếm chẳng qua chỉ là lợi nhuận nhỏ, người khác không biết khế ước kia là giả, Chung phu nhân làm sao có thể không biết mấy năm nay bà ta vớt được bao nhiêu chứ?
Không, bà ta không thể chết, bà ta không thể chết oan như vậy!
Ngực sợ hãi đan xen không cam lòng, Lương bà liên tục cầu xin: "Đại phu nhân, ngài là hù dọa nô tỳ đi, đúng, lúc này là nô tỳ làm việc bất lợi, làm cho đại phu nhân khó xử, nhưng nô tỳ trung thành với đại phu nhân trời đất có thể chứng giám."
"Lương bà a, bổn phu nhân làm sao có thể không biết lòng trung thành của bà, nhưng lần này tai họa quá lớn, liên lụy đến nha đầu Tạ Lương Viện kia, bổn phu nhân là bất lực.." Chung thị cười một tiếng, dù sao cũng là mạng người, bà ta tránh né đôi mắt trợn tròn của Lương bà, nghiêng đầu nhìn mặt trăng ngoài cửa sổ mơ hồ lộ ra tầng mây, nhanh chóng nói: "Ngươi an tâm đi đi, chuyện phía sau ngươi, bổn phu nhân sẽ giúp ngươi làm ổn thỏa, ngươi cũng đừng trách bổn phu nhân không niệm tình chủ tớ tình, sau khi chết, đi đầu thai cho tốt." Dứt lời, sải bước đi tới bên cửa, đưa ánh mắt cho Bảo Sanh, thấp tay mắng: "Còn không mau động thủ, còn chần chừ cái gì nữa?"
Bảo Sanh xắn tay áo tiến lên, trước khi Lương bà tử thốt lên giọng nói, mạnh mẽ dùng khăn tay nhét vào miệng bà ta, sau đó, nhanh chóng vòng ra sau lưng Lương bà tử, vòng tay lại, vòng qua cổ bà ta, gắt gao xiết lại --
Đi theo Chung thị nhiều năm, cũng từng làm chuyện thương thiên hại lý, mạng người trên tay nàng ta chưa từng có.
Nhưng nàng biết, muốn ở trong cửa đại trạch trổ hết tài năng, chính là có thể cho chủ tử dùng được, nếu không, cả đời cũng chỉ là vai vế nô tài.
Ban đêm, trong lúc yên tĩnh, bên tai Chung thị đều là tiếng tay chân vùng vẫy, cùng.. Lời nguyền độc ác nhất từ cổ họng!
Bóng đêm dần sáng, gió lạnh tràn vào, phất lên mặt bà ta, không có lý do nào lại đột nhiên cảm thấy một trận lạnh lẽo, bà ta nhịn không được ở trong lòng thấp giọng nói: "Lương bà tử, ta cũng không còn cách nào khác, nếu ngươi oán hận, thì tìm lão thái bà kia đi, là bà ta nhất quyết muốn đưa ngươi đi báo quan. Ngươi yên tâm, sau khi ngươi đi, người nhà của ngươi, ta nhất định chiếu cố thỏa đáng, ngươi an tâm lên đường, kiếp sau, tìm một người tốt.. Quan Âm Bồ Tát phù hộ, Quan Âm Bồ Tát phù hộ, tín nữ mấy ngày nữa nhất định sẽ đến Chùa Nguyệt Lan thêm dâng hương cho Bồ Tát, Bồ Tát đừng trách.. Đừng trách!"
Cùng lúc đó, xa xa, một tiếng kêu thảm thiết, chói tai, ác liệt cắt đứt sự yên tĩnh của bầu trời đêm: "Có quỷ a. Có quỷ a, Lương bà tử, Lương bà tử không cần đến quấn lấy ta.. Có quỷ ma.. Cứu ta!"
Chung thị lảo đảo rùng mình một cái!
Là.. Chu Ngọc Tô!
Chung thị mạnh mẽ che lỗ tai lại, nhưng tiếng hét hoảng sợ kia vẫn xuyên thấu mu bàn tay đánh thẳng vào màng nhĩ của bà ta, bà ta phảng phất cảm thấy một đôi tay vô hình, như dây leo có độc lặng yên không một tiếng động bò tới, sau lưng mồ hôi lạnh xâm nhập, hô hấp dồn dập, tim đập loạn như điên, Chung thị không khống chế được chậm rãi xoay người, liếc mắt nhìn Lương bà tử --
Ý thức trong nháy mắt đóng băng!
Ánh trăng xuyên qua cửa sổ, loang lổ rơi vào cái cằm kia mở ra đến cực hạn, đầu lưỡi đỏ thẫm vươn tới cằm, hai con ngươi u ám kia oán khí ngút trời, dường như sau một khắc sẽ biến ảo thành một oan hồn từ cổ họng bà ta lượn vòng ra.. Trực tiếp xé nát Chung thị!
"..."
Chung thị che hai mắt liền xụi lơ trên mặt đất, bất chấp thể thống, bò liên tục ra khỏi phòng củi.
Biến hóa trong nháy mắt khiến Bảo Sanh cả người châm chích hoảng sợ chạy thoát.
Chủ tớ hai người vừa mới lao ra sân nhỏ của phòng củi tiểu viện, chỉ thấy, trăng sáng chiếu, Chu Ngọc Tô tóc tai bù xù, chỉ mặc một cái yếm, cùng tiết khố mùa hè ngắn ngủi đến đầu gối điên cuồng xông loạn ở trong vườn, trong miệng liên tục kêu thảm thiết: "Có quỷ, có quỷ, ta nhìn thấy Lương bà tử.."