Thiên Tứ Lương Viện

Chương 18: Liên tiếp sợ hãi

Trước Sau

break

Tạ Tấn Hà ở phía trước cưỡi ngựa với tốc độ chậm lại, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xe ngựa phía sau, khi đi đến phố Vinh Hoa, người phía trước vây quanh, trong tiếng ồn ào xen lẫn tiếng khóc bi thương của nữ tử trẻ tuổi.

 

Xem tình hình, phía trước có chuyện xảy ra, chặn đường, mọi người nhất thời khó tản ra.

 

Tạ Tấn Hà xuống ngựa, giao ngựa cho đầy tớ, lệnh cho một gã sai vặt khác đi tìm hiểu tình huống, đi đến bên cạnh xe ngựa, phân phó Thanh Hà: "Chăm sóc tốt tiểu thư."

 

Thanh Hà liên tục dạ dạ.

 

Tạ Tấn Hà lo lắng phía trước sinh loạn, kinh động đến xe ngựa, phân phó xe chậm lại tốc độ, khống chế ngựa tốt, cũng để cho tất cả gã sai vặt Tạ phủ vây quanh xe kiệu, đề phòng bất trắc.

 

Chốc lát, gã sai vặt hồi báo: "Lão gia, phía trước có hai nha đầu, nói là người Dương Châu, vốn là mở cửa hàng thuốc, bởi vì Dương Châu hai năm nay kinh doanh dược liệu không tốt, liền cả nhà dời đến Tây Lăng, ai ngờ trên đường gặp cướp, chẳng những không có tiền, ngay cả cha mẹ già cũng bị cướp giết, các nàng mạng lớn được tiêu cục (1) đi qua cứu, hiện giờ hai nha đầu thân không xu dính túi, cho nên, chạy đến phố Vinh Hoa này, muốn tìm một người tốt để nương nhờ."

 

(1) Tiêu cục: Bộ phận chuyên hộ tống khách buôn cùng hàng hóa, những tài sản khách buôn yêu cầu hộ tống gọi là tác tiêu, những người tiêu cục cử đi bảo vệ gọi là tiêu sư hoặc bảo tiêu. Việc làm ăn của tiêu cục là trông vào sự bảo vệ an toàn về người và tài sản của tiêu sư, cho nên tiêu cục rất coi trọng trong việc tuyển chọn tiêu sư để bảo vệ uy tín của mình. Nếu hàng hóa nhiều lần bị đánh cướp thì tiêu cục phải đóng cửa, vì vậy người kinh doanh tiêu cục (tiêu đầu) thường là hạng võ lâm cao thủ, võ nghệ cao cường, có quen biết rộng rãi, có uy tín trên giang hồ mới có thể đảm nhận.

 

Tạ Tấn Hà nhíu mày nói: "Cái này cũng không đến mức chặn đường thành ra như vậy."

 

Gã sai vặt lau mồ hôi một phen, nói tiếp: "Gia, tiểu nhân vẫn chưa nói xong, chủ yếu là hai nha đầu này lớn lên dáng dấp xinh đepj, bị hai nhóm người tranh đoạt, không ai nhường ai mà đỡ lên, lúc này mới chặn đường lại."

 

"Dưới chân thiên tử, này còn có vương pháp hay không." Tạ Tấn Hà không kiên nhẫn hừ một cái, cũng không còn cách nào khác, Tạ gia chỉ là một thương hộ, ở dưới chân thiên tử xen vào việc của người khác, hơi không cẩn thận liền đắc tội với một đại quan tứ phẩm.

 

Xe ngựa Tạ gia cơ hồ lấy tốc độ di chuyển di chuyển về phía trước, may mà trái phải có bảy tám gã sai vây xe ngựa, đẩy quần chúng vây xem thăm dò đầu óc, rốt cục chậm rãi đi ra quần chúng người.

 

"Đại gia, tỷ muội chúng ta chỉ muốn tìm một nơi an thân, tìm chút việc làm, cũng không muốn bán thân."

 

Luật ở Tây Lăng, một khi bán thân làm nô lệ, rất khó thoát ly nô tịch. Nếu như không có bán thân, tiến vào nhà giàu làm nha hoàn, ký khế ước cầm cố, khế ước vừa kết thúc thì sẽ được tự do.

 

"Vị gia này, Chu Chu ta tình nguyện làm nha đầu nhóm lửa cũng không bán thân làm nô, xin ngài đi cho."

 

Tạ Lương Viện vừa nghe được hai chữ "Chu Chu", bỗng nhiên nghiêng người vén rèm kiệu ra, khẽ quát một tiếng: "Dừng xe!"

 

Đồng thời, khóe miệng cong lên, thầm khen: Trịnh Trung Hi làm việc quả nhiên đáng tin cậy, nhanh như vậy liền đưa người tới.

 

Tạ Tấn Hà cho rằng xảy ra chuyện gì, vội hỏi: "Lục nha đầu là không thoải mái chỗ nào sao?"

 

Tạ Lương Viện thu liễm khóe miệng cười, cúi đầu, mang theo giọng điệu cầu xin, mềm nhũn nói: "Đại bá, con muốn hai người này làm nha hoàn của mình."

 

Tạ Tấn Hà tuy rằng cảm thấy trong phố náo nhiệt tìm một người lạ mặt hầu hạ, thiếu chút thỏa đáng, nhưng nghĩ lại, Lương bà tử ở Tạ phủ làm hơn ba mươi năm, còn không phải vẫn không phòng ngừa được như thường sao?

 

Huống chi, đứa cháu gái này là người hiền lành, rất ít khi mở miệng muốn qua cái gì.

 

Liền đáp ứng, phân phó gã sai vặt lanh lợi bên cạnh kia nói: "Ngươi đi qua, nói là tiểu thư Tạ phủ Lục, nguyện ý thu lưu các nàng, hỏi ý của các nàng, nếu bằng lòng, thì theo chúng ta đi."

 

Gã sai vặt tuân mệnh, lập tức đẩy mọi người ra chen vào bên trong.

 

Ước chừng nửa chén trà, gã sai vặt dẫn theo hai thiếu nữ tới, Tạ Tấn Hà nhìn dáng dấp hai nha đầu coi như đoan chính, liền gật gật đầu, "Đi theo xe, đừng đi lạc."

 

Đoàn người trở lại Tạ phủ đã là giờ Dậu, Tạ Lương Viện muốn báo tin bình an cho Tạ lão phu nhân, vừa mới đến ngoại tẩm, liền nghe được bên trong truyền ra thanh âm của Chung phu nhân: "Nương, nếu là báo quan, Tây Lăng trên dưới ai cũng sẽ biết lục nha đầu lấy sâm núi để uống trà, không nghĩ nhiều thì tốt, chỉ nói Tạ gia giàu có, nhưng nếu là ai nhiều chuyện, truyền ra ngoài lục nha đầu thân thể yếu ớt, tương lai gả cho nhà chồng nào, nhất định phải dùng sâm núi trói buộc, ai còn dám cùng Tạ gia chúng ta kết hôn nhân chứ."

 

Tạ lão phu nhân không vui, sắc mặt nặng nề: "Mù mắt rồi, ta chính là để Lục nha đầu bên người nuôi cả đời, cũng sẽ không tiện nghi nghèo nàn ngay cả sâm núi cũng không cung cấp nổi."

 

Ngực Chung phu nhân nghẹn một cái, trong nháy mắt liền có một loại cảm giác vô lực, âm thầm liếc mắt một cái: Sâm núi dù có tiền là có thể mua được sao?

 

Tạ lão phu nhân đấm đầu gối thở dài một tiếng: "Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng là không muốn báo quan, làm lớn chuyện riêng này, vạn nhất.."

 

Chung phu nhân ánh mắt sáng ngời, phúc chí tâm linh (2) hiểu ý, lại nhất thời quên mất trong phòng ngủ còn có nha hoàn bà tử, vội vàng không ngừng tiếp lời, "Đúng vậy, nếu là ai nghi ngờ, chú ý Tạ gia mấy năm nay từ đâu mà có sâm núi thượng đẳng này, chỉ sợ.."

 

(2) phúc chí tâm linh: Khi vận may đến thì người ta linh hoạt khôn ngoan hơn.

 

Một câu sau "Thân thế lục nha đầu liền giấu không được" còn chưa nói ra, bên tai đã truyền đến tiếng tạ lão phu nhân sắc bén: "Câm miệng!"

 

Tạ lão phu nhân cực kỳ tức giận, tiện tay cầm chén trà bên cạnh đập vào trên vai Chung phu nhân, Chung phu nhân bỗng nhiên hiểu ý mình mới lỡ lời, vội vàng quỳ xuống: "Mẫu thân, con dâu sai rồi, mẫu thân ngàn vạn lần đừng so đo với con dâu, tức giận thân thể, tội của con dâu liền lớn rồi."

 

"Toàn bộ lui hết ra cho ta!"

 

Nha hoàn bà tử nghe vậy, cũng không để ý thu dọn, vội vàng khom người lui ra.

 

Chung phu nhân quỳ, đau thì không đau, nhưng mặt đầy nước và lá trà, làm cho hai má bà ta nóng như mây, khư khư, lão thái thái vẫn không lắng xuống tức giận, trực tiếp chỉ vào mặt bà ta mắng: "Ngươi tuổi đã lớn, còn không biết quản tốt miệng của mình."

 

Nha hoàn đã lui ra phía ngoài cửa ngoại tẩm, nhìn thấy Tạ Lương Viện, giống như được người cứu vớt hô một tiếng: "Lão phu nhân, Lục tiểu thư đã trở lại, thỉnh an Đại lão gia."

 

Sắc mặt Tạ lão phu nhân hơi bớt giận, quay đầu, liền nhìn thấy Tạ Lương Viện cười khanh khách đi vào, Tạ lão phu nhân giang cánh tay về phía nàng: "Hôm nay thế nào."

 

Tạ Lương Viện liếc mắt một cái chật vật không chịu nổi, đang cúi đầu nhặt lá trà dính trên vạt Chung thị, nhào vào trong ngực Tạ lão phu nhân: "Tổ mẫu, Thái hậu nương nương rất đẹp."

 

Tạ lão phu nhân vui vẻ cười: "Tổ mẫu là hỏi thân thể con thế nào rồi."

 

Tạ Lương Viện "Ân" kéo dài, dường như đang suy nghĩ, đợi đến khi Tạ lão phu nhân có chút gấp gáp, mới đảo mắt nói, nũng nịu cười: "Thái hậu nương nương chuẩn bị rất nhiều thuốc cho Viện Nhi, bên trong có rất nhiều sâm núi, về sau, ai dám động tay động chân đến chỗ này, đó chính là tội tru diệt cửu tộc."

 

Tạ lão phu nhân vui mừng khôn xiết, ôm thân thể Tạ Lương Viện, hôn nàng một cái: "Ta nói rồi mà, lục nha đầu chúng ta là đứa trẻ có phúc phận." Dứt lời, liếc mắt nhìn đứa con trai một cái, giống như đang mắng: Quản tốt con dâu của con đi.

 

Liên quan đến thân thế của Tạ Lương Viện, ngoại trừ mẹ con Tạ gia ra, Tạ phủ không có mấy người biết, thậm chí bao gồm cả Lưu thị, cũng chỉ nói Lương Viện là nhà mẹ của Tạ lão phu nhân ôm về, Chung thị sở dĩ biết chuyện, là bởi vì Tạ Tấn Hà nhất thời không cẩn thận lỡ miệng nói ra.

 

Tạ Tấn Hà vội vàng cười: "Mẫu thân nói có lý, nhi tử mới vừa đi đón Viện Nhi, còn nghe Dương phu nhân nhắc tới, Thái hậu nương nương còn cố ý phân phó ngự trù chuẩn bị chút dược thiện có tính ôn bồi bổ cho Viện Nhi." Dứt lời, trừng mắt nhìn Chung thị một cái: "Còn không mau lui xuống."

 

Sắc mặt Chung thị xanh mét một trận, vái chào Tạ lão phu nhân cáo lui, còn chưa đi ra khỏi cửa tẩm, phía sau vang lên lời nói nhẹ nhàng của Tạ Lương Viện: "Tổ mẫu, Viện Nhi nói Lương bà tử phạm tội, phải ngồi tù, Viện Nhi từ trong sách nhìn thấy, đại hình trong lao thật đáng sợ, có hỏa hình, ghế đinh, còn có cưỡi ngựa gỗ đi diễu phố, có phải hay không!"

 

"Lục nha đầu, Lương bà tử kia không đáng được thông cảm." Tạ lão phu nhân vỗ vỗ sau lưng nàng: "Con chỉ cần dưỡng thân thể cho tốt, lục nha đầu cũng không thể phụ một mảnh tâm ý của Thái hậu nương nương được."

 

Tạ Lương Viện thoải mái tựa vào trong ngực Tạ lão phu nhân, liếc mắt nhìn Chung thị cứng ngắc sau lưng, lẩm bẩm một câu: "Tổ mẫu, Viện Nhi chỉ là cảm thấy kỳ quái, Lương bà tử là một nô tài, sao lại có năng lực lớn như vậy?"

 

Tạ Lương Viện nói lời này hình như không có dụng tâm, nhưng sau lưng Chung phu nhân lạnh toát lên, có Tây Lăng hoàng thái hậu tặng sâm núi, tương lai ai sẽ xen vào việc của người khác để đi hỏi nguồn gốc sâm núi của Tạ gia chứ?

 

Lão phu nhân không có kiêng kị, làm sao có thể nhẹ nhàng tha cho Lương bà tử đây, xem ra, nô tài kia không giữ lại được nữa, nếu không, vạn nhất dưới đại hình quản không được miệng, đem chuyện Chu Ngọc Tô mang thai liên lụy vào, chẳng phải là phế bỏ toàn bộ ván cờ của bà ta hay sao?

 

Quả nhiên, Tạ lão phu nhân lãnh đạm nhìn Chung thị một cái, chậm rãi nói với Tạ Tấn Hà: "Có kẻ gian bên trong tất có quỷ ở bên ngoài, hôm nay thời cơ đã qua, sáng sớm ngày mai, con đưa Lương bà tử đi báo quan, ta cũng không tin, đại hình còn cạy không được miệng một lão nô tài."

 

Tạ Lương Viện đem chuyện trên đường thu hai nha hoàn, hồi báo Tạ lão phu nhân, Tạ lão phu nhân gọi Nghê ma ma bên cạnh, phân phó bà tự mình điều giáo, sau khi ổn thỏa, mới phái cho Tạ Lương Viện sai sứ.

 

Tạ Lương Viện bồi Tạ lão phu nhân dùng bữa tối sau đó trở lại phòng ngủ, sau khi tắm rửa, liền muốn đi ngủ.

 

Thanh Hà sửa sang lại chăn đệm, quay đầu nhìn Tạ Lương Viện đang chải tóc dài trước bàn trang điểm, mái tóc đen chảy xuôi qua cằm nhọn của nàng, gầy đến mức khiến người ta đau lòng, bất giác mềm giọng: "Lục tiểu thư, hôm nay mệt rồi đi."

 

Tạ Lương Viện mỉm cười, trong gương đồng thau, hai tròng mắt sáng láng, "Dưỡng đủ tinh thần, nửa đêm xem kịch!"

 

Chu Chu nếu đã thành công vào Tạ phủ, vậy đại biểu cho, thịnh yến đêm nay sắp bắt đầu.

break
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc