"Hoàng Thượng, Vân Tịch không dám tranh công, chỉ cầu Hoàng Thượng tha cho tam tộc Hàn thị!"
Hàn Vân Tịch nói, lập tức quỳ xuống, rất nghiêm túc, "Hoàng Thượng, Hàn Tòng An chẩn ra quái bệnh, vẫn luôn giữ kín, Vân Tịch tin tưởng ngoại trừ Hàn Tòng An, tam tộc Hàn thị đều không người biết đến tình huống cụ thể, cũng không có người dám phê bình Thái tử. Vân Tịch nguyện ý đoái công chuộc tội, cầu Hoàng Thượng tha người vô tội, cầu Hoàng Thượng khai ân."
Vừa nghe lời này, Hàn Tòng An đang hoảng loạn cuối cùng bình tĩnh một chút, cũng vội vàng cầu theo, "Hoàng Thượng, thảo dân lấy tánh mạng đảm bảo, bệnh tình của Thái tử trước đây thảo dân tuyệt đối chưa từng tiết lộ cho bất kỳ ai, cầu Hoàng Thượng thay mặt cho mọi người trong này và Vân Tịch, tha cho thảo dân lần này."
Sắc mặt Thiên Huy hoàng đế khó chịu và không nói gì, thái hậu chỉ lặng im nhìn, cũng không lên tiếng, trong lòng lại cười lạnh không thôi, sự quyết đoán của Hàn Tòng An kém rất xa so với Thiên Tâm phu nhân, hiện giờ so sánh cùng với nữ nhi, càng kém xa hơn rất nhiều.
Hàn Vân Tịch cầu tình cho tam tộc Hàn thị, Hàn Tòng An thế nhưng vẫn chỉ cầu tình cho chính bản thân mình.
"Mẫu hậu, không thể tha bọn họ, nếu không Mặc nhi quá ủy khuất!" Hoàng hậu thấp giọng nói, hận không thể lập tức giết Hàn Tòng An.
Ở trong hoàng tộc, một người có thể thay đổi toàn bộ thế cục, giống như năm đó Thiên Tâm phu nhân cứu thái hậu. Nếu không có mấy năm nay bị chậm trễ, Thái tử đã sớm hoàn toàn đứng vững trong triều, những vị hoàng tử khác cũng sẽ không thể phát triển thế lực.
Nhưng thái hậu liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, đáy mắt hiện lên một mạt tính kế, nói, "Hoàng Thượng, tâm địa của Vân Tịch cũng giống với Thiên Tâm phu nhân a, tâm địa Bồ Tát, ngươi hãy theo ý nàng đi."
Hàn Vân Tịch không nghĩ tới thái hậu không những không bỏ đá xuống giếng, ngược lại mở miệng hỗ trợ nàng, có cảm giác kỳ lạ, cho dù nàng cứu Thái tử, thái hậu cũng chưa chắc sẽ đối đãi với nàng thật tình, chỉ là, trong lúc nhất thời nàng cũng không rảnh lo nghĩ nhiều như vậy.
Thiên Huy hoàng đế giương mắt nhìn thái hậu liếc mắt một cái, ngay sau đó lại nhìn về phía Hàn Vân Tịch, lúc này mới lên tiếng, "Được, hôm nay trẫm sẽ nể mặt ngươi cùng nương ngươi, tha tam tộc Hàn thị......"
Lời vừa nói đến đây, Hàn Tòng An đại hỉ, vội vàng dập đầu nói lời cảm tạ, nhưng ai biết Thiên Huy hoàng đế tức giận dùng một chân đá hắn văng ra, lạnh giọng, "Tam tộc Hàn thị có thể tha, phế vật nhà ngươi, trẫm tuyệt đối không tha!"
Hàn Tòng An bị gạt ngã qua một bên, cả người đều choáng váng, đột nhiên cảm thấy sức lực đều mất hết, cả người nằm liệt dưới sàn nhà.
"Đa tạ Hoàng Thượng!" Giọng nói của Hàn Vân Tịch vang dội, tự tự leng keng, nàng vốn cũng chỉ nghĩ cứu tam tộc Hàn thị, không tính toán cứu Hàn Tòng An, kết quả này, nàng thực thỏa mãn.
"Người tới, còn không đem Hàn Tòng An áp giải đến thiên lao cho trẫm, ha ha, trẫm muốn hắn dạo phố thị chúng, ngọ môn chém đầu!" Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng nói.
Hàn Tòng An kêu lớn, bất đắc dĩ rất nhanh đã bị người hầu áp đi ra ngoài, tiếng gào càng ngày càng xa, đến khi biến mất không thấy.
Hàn Vân Tịch cân nhắc một câu của Thiên Huy hoàng đế "Ngọ môn chém đầu", nhìn có vẻ như đang tính toán mượn cơ hội này đem bệnh tình của Thái tử thông cáo thiên hạ, để làm sáng tỏ mọi điều.
Rốt cuộc, căn bệnh kỳ lạ cũng dễ dàng làm người miên man bất định, ảnh hưởng đến hình tượng Thái tử, nếu như nói là bị trúng độc, vậy thì rất bình thường.
Nhưng, kể từ đó, thế gia y học Hàn gia nhất định sẽ mất đi thanh danh, ngày sau sợ là sẽ rất khó dừng chân trong giới y học.
Đối với Hàn thị lấy y mà sống mà nói, không thể nghi ngờ đây là đại nạn cực lớn nha!
Bỏ qua một bên những ân ân oán oán đó không nói, huỷ hoại danh dự trăm năm của Hàn gia xác thật rất đáng tiếc, chỉ là, Hàn Vân Tịch biết, Thiên Huy hoàng đế có thể nhượng bộ, đây đã là kết quả tốt nhất.
Sau khi Hàn Tòng An bị áp đi, sự tức giận của Thiên Huy hoàng đế đã giảm đi rất nhiều, hắn lúc này mới tới gần giường, nghiêm túc đánh giá sắc mặt nhi tử, nhàn nhạt hỏi, "Hàn Vân Tịch, còn một canh giờ nữa thì hồi tỉnh, đúng không?"
"Vâng!" Hàn Vân Tịch rất chắc chắn.
"Người tới, mang Tần Vương phi đi xuống nghỉ ngơi." Thiên Huy hoàng đế nhàn nhạt nói, nhìn Thái tử, con ngươi đen nhánh một lần nữa cháy lên ngọn lửa hy vọng.
"Tạ Hoàng Thượng." Hàn Vân Tịch thu thập xong túi chữa bệnh của mình, mới cùng cung nữ đi qua phòng bên cạnh.
Nàng thật sự rất mệt mỏi, cũng tạm thời không có tinh lực nghĩ nhiều về sự hình của Hàn Tòng An. Còn một canh giờ, vì vậy nếu nàng không nằm trên giường, chỉ sợ sẽ không dậy nổi. Nàng dựa vào chiếc giường ấm áp, một tay chống đầu, đang định híp mắt nghỉ ngơi chốc lát, ai biết một khi nhắm mắt liền đã ngủ rồi.
——
Trong phòng yên tĩnh, tiếng bước chân của Long Phi Dạ rất nhẹ, dường như cố ý thả chậm.
Hắn đi đến trước mặt Hàn Vân Tịch, cao cao tại thượng bễ nghễ nhìn nàng, vốn tưởng rằng nàng sẽ tỉnh lại, ai biết nữ nhân này ngủ sâu như vậy, hoàn cảnh lạ lẫm cư nhiên một chút đề phòng cũng đều không có.
Đáy mắt Long Phi Dạ hiện lên một mạt không vui, ngồi xuống bên cạnh Hàn Vân Tịch.
Nhưng mà, hắn ngồi xuống, Hàn Vân Tịch cũng không hề phát hiện, dung nhan khi ngủ thật an tĩnh và vui vẻ, không kém vài phần quyến rũ, vài phần kiều thái của tiểu nữ nhi.
Đây là lần đầu tiên Long Phi Dạ nhìn nàng gần như thế, cũng là lần đầu tiên nghiêm túc nhìn nàng như thế, ánh mắt hắn trời sinh đã lạnh lùng rồi dần trở nên bá đạo, tựa như khoá chặt con mồi, làm càn đánh giá từng chỗ kiều mỹ trên người nàng.
Trong yên tĩnh, Long Phi Dạ làm càn duỗi tay ra, lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn ở trên kiều môi của nàng, thấp giọng, "Hàn Vân Tịch, ngươi rốt cuộc là người như thế nào?"
Hắn điều tra thật lâu, cũng hoàn toàn không tìm được sơ hở của nàng, nhưng, hắn chung quy vẫn không tin, nữ nhân này là phế vật xấu nữ sợ phiền phức và nhát gan lúc trước.
Bởi vì, nếu nàng phải gả vào Tần Vương phủ, lúc trước sẽ không cần phải ngụy trang, không cần thiết phải nhận hết uỷ khuất ở Hàn gia.
Nhưng mà, khiến hắn hoàn toàn xác định suy đoán của chính mình chính là, hắn vừa mới ở trên nóc nhà trong tẩm cung Thái tử nhìn xem hết thảy đều rất rõ ràng.
Nữ nhân này đưa lưng về phía Cố Bắc Nguyệt, giống như ảo thuật đem bã độc dược trong ấm dược tất cả đều làm biến mất không còn, khiến cho Hàn Tòng An tìm đều tìm không thấy, đây có thể xem là một kỹ năng độc hại của nàng hay không?
Đừng nói Hàn gia, ngay cả học viện y Vân Không cũng chưa chắc có loại kỹ năng này đi?
Trời mới biết Hàn Vân Tịch có bao nhiêu mệt nha, ngủ say như chết vậy, thẳng đến khi lòng bàn tay Long Phi Dạ tăng thêm lực, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy hai tròng mắt lạnh lẽo mà mê ly của Long Phi Dạ.
Ách...... Đây là......
Hàn Vân Tịch rủ tầm mắt xuống, lập tức liền nhìn đến ngón tay của hắn đang ấn ở trên môi nàng, động tác này, thật là ái muội a!
Hàn Vân Tịch mơ mơ màng màng trừng mắt lớn hơn nữa, nàng không phải là đang nằm mơ đi?Nếu không, Long Phi Dạ sao có khả năng khi nàng đang ngủ lại đùa giỡn nàng như thế?
Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch đột nhiên cả kinh, lập tức đẩy tay Long Phi Dạ ra!
Nàng vuốt ve hai mắt của mình...... có phải là nàng đã ngủ đến ngốc hay sao?
Đây là ăn quả giỡn được không!
"Long Phi Dạ, ngươi đang làm gì?" Hàn Vân Tịch tức giận, đột nhiên lui ra sau, cuộn tròn đề phòng.
Long Phi Dạ không tính sẽ giải thích hành vi của mình, lười biếng dựa vào phía bên kia của giường, nhướng mày đánh giá, "Hàn Vân Tịch, ngươi thật là lớn mật, dám hạ độc đối với Thái tử?"
Hàn Vân Tịch kinh hãi, gia hỏa này cư nhiên biết?
"Ngươi nói cái gì vậy, ta không rõ ý tứ của ngươi." Nàng đương nhiên muốn giả ngu.
"Bổn vương đều nhìn thấy, ngươi đã đổi ấm độc dược." Long Phi Dạ lại nói.
Hàn Vân Tịch càng kinh ngạc, gia hỏa này cư nhiên nhìn lén, chẳng lẽ hắn cũng nhìn thấy nàng đem độc dược tàng nhập vào trong hệ thống giải độc hay sao?
Tuy rằng thực sự bất an, nhưng là, Hàn Vân Tịch lấy lại bình tĩnh rất nhanh, cho dù có bị vạch trần tại hiện trường, nàng vẫn có thể tự bảo vệ mình, huống chi không bị vạch trần tại hiện trường, nàng chết cũng sẽ không nhận.
"Không biết điện hạ là nhìn như thế nào, hẳn là nhìn lầm rồi đi." Nàng tự nhiên mà nói, lại nhắc nhở nói, "Điện hạ, loại lời nói này cũng không thể nói bậy, hạ độc là tội lớn, Hoàng Thượng trách tội xuống dưới, ngươi và ta đều không đảm đương nổi."
Nhìn vẻ mặt thanh thản của Hàn Vân Tịch, Long Phi Dạ lại thả lỏng hơn so với nàng, nhàn nhạt nói, "Bổn vương đảm đương nổi."
Hàn Vân Tịch đáy mắt hiện lên một mạt âm trầm, nhưng vẫn nhẫn nại nói, "Điện hạ, nói loại lời này cần phải có chứng cứ, thời điểm thần thiếp trị liệu cho Thái tử, toàn bộ quá trình cũng có Cố thái y ở đó, Cố thái y có thể chứng minh lời nói của ngươi là giả."
Ai ngờ, lời này vừa ra, Long Phi Dạ lại đột nhiên cúi người tiến đến, tới gần nàng.
Hàn Vân Tịch bị bất ngờ, đột nhiên ngã ra sau, nếu không phải thành giường đủ cao, phỏng chừng nàng đã sớm ngã bổ nhào.
Nàng một tay che ở trước ngực hắn, nhìn xem hắn, gia hỏa này đang muốn làm gì, có thể hảo hảo nói chuyện hay không?
"Cố Bắc Nguyệt dựa vào cái gì sẽ giúp ngươi? Cố Bắc Nguyệt đã biết quá nhiều đi." Long Phi Dạ cười lạnh nói.
"Ngươi biết bổn vương nói cái gì, bệnh tình của Thái tử rốt cuộc là chuyện như thế nào?" Long Phi Dạ cũng nghiêm túc hẳn lên.
"Điện hạ, bệnh tình của Thái tử, thần thiếp đã nói rất rõ ràng." Hàn Vân Tịch căng thẳng.
Rốt cuộc Long Phi Dạ mất hết nhẫn nại, lạnh lùng nói, "Hàn Vân Tịch, ngươi cảm thấy Hoàng Thượng sẽ tin ngươi cùng Cố Bắc Nguyệt, hay là tin bổn vương?"
Điều này...... Hàn Vân Tịch nghẹn lời, lúc này mới phát hiện khối đại băng sơn này cư nhiên cũng có một mặt lưu manh!
Nàng bĩu môi, không vui nói, "Có thể hảo hảo nói chuyện hay không? Tránh ra!"
Bị nàng hung hăng như thế, Long Phi Dạ có chút ngốc lăng, nhưng cũng lui về, vẫn thanh thản lười biếng như cũ, ánh mắt lại không rời Hàn Vân Tịch, thế nào cũng phải làm nàng nói cho minh bạch.
Hàn Vân Tịch rơi vào đường cùng, chỉ có thể đem tình huống "thai trong thai" đúng sự thật nói ra.
Long Phi Dạ nghe rất nghiêm túc, cuối cùng mày hơi nhướn lên, có chút không thể tin nổi.
Hàn Vân Tịch thấy biểu tình kia của hắn, trong lòng cảm khái, gia hỏa này không giống như người bình thường, ngay cả Cố Bắc Nguyệt nghe xong loại sự tình này đều rất khiếp sợ, còn hắn chỉ có tò mò mà thôi.
Giải thích rõ ràng, Hàn Vân Tịch cũng không nhiều lời, lười nhác dựa vào trên gối cao, cùng hắn đối diện.
Hỏi rõ ràng, hắn muốn như thế nào đây?
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại chỉ giao đãi một câu, "Chuyện này dừng ở đây, vĩnh viễn không cần phải nói lại cho những người khác."
Dứt lời, hắn liền xuống giường, rời đi.
Cứ như vậy?
Cố ý tới ép hỏi nàng, cũng chỉ vì muốn biết chân tướng? Hàn Vân Tịch có chút kinh ngạc, nàng đều đã làm tốt chuẩn bị nếu bị uy hiếp. Hắn rốt cuộc có nhìn thấy nàng lấy đồ vật ra từ hệ thống giải độc hay không?
Hoài nghi, lại không có được câu trả lời, Hàn Vân Tịch nghĩ, nếu hắn không hỏi, hẳn là không thấy được đi.
Tốt thôi, nàng không thể nhìn thấu người này.
Bị Long Phi Dạ làm phiền một hồi như thế, Hàn Vân Tịch tuy rằng rất mệt, cũng không buồn ngủ nữa, nàng cũng lười di chuyển, cuộn trong trên giường suy nghĩ mọi chuyện.
Rất nhanh, thái giám trong hưng phấn chạy tới gõ cửa, "Vương Phi nương nương! Vương Phi nương nương, Thái Tử điện hạ đã tỉnh! Đã tỉnh!"
So với thời gian Hàn Vân Tịch dự đoán còn sớm hơn một chút, Hàn Vân Tịch đại hỉ, lập tức lấy lại tinh thần, đi qua phòng ngủ của Thái tử.
Phòng trong, hết thảy đều như cũ, Thiên Huy hoàng đế, thái hậu cùng hoàng hậu tất cả đều vây quanh ở bên giường, Thiên Huy hoàng đế truyền không ít thái y lại đây, đều nhất nhất bắt mạch cho Long Thiên Mặc!
Long Thiên Mặc vẫn nằm trên giường trong tư thế cũ, mắt lại mở rất to, con ngươi đen nhánh tràn ngập vui sướng nói không nên lời, chẳng ngại mình vẫn là bệnh nhân, lại làm người thấy được tinh thần phấn chấn của mình!
Nếu không phải bởi vì mẫu hậu cùng hoàng nãi nãi của hắn đều không thích nàng, Hàn Vân Tịch vẫn thực sự rất thích loại người bệnh kiên cường này.