Tuy rằng Hàn Tòng An nóng lòng muốn thử, nhưng Thiên Huy hoàng đế cũng không để hắn lập tức kiểm tra, mà là chất vấn, "Cố thái y, ngươi đã kiểm tra qua, máu kia thực sự là có độc?"
Cố Bắc Nguyệt chính là một con hồ ly ôn nhu, hắn rất khiêm tốn, "Hoàng Thượng, ngươi đều biết, độc không phải là sở trường của hạ quan. Không bằng để Hàn thần y nhìn một cái."
Hắn nói, lại bổ sung một câu, "Đương nhiên, sự an toàn là trên hết, cũng có thể thỉnh độc y chuyên về độc dược tới kiểm nghiệm một phen?"
Hàn Tòng An tin tưởng vững chắc kết quả chẩn bệnh của mình, đến nay vẫn tràn đầy tự tin, "Cố thái y nói đúng, xác thật cũng nên thỉnh độc y chuyên về độc tới kiểm nghiệm một phen."
Đang nói, nhìn về phía Hàn Vân Tịch ở một bên, "Tần Vương phi, ngươi nói đúng không?"
Hàn Vân Tịch gật gật đầu, bên môi ngậm một nụ cười châm chọc, trước sau đều bất động thanh sắc.
"Người tới, đi tìm ba vị độc y lại đây, lập tức!" Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng hạ lệnh.
Tình hình này, thái hậu cùng hoàng hậu cũng đều hiểu, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, không nói chuyện.
Kỳ thật, vạn nhất máu đen kia không phải độc, mà là máu thai nhi, như vậy Hàn Vân Tịch cùng Hàn Tòng An mặc kệ là ai đúng ai sai, đều sẽ có kết quả không tốt, bởi vì Thái tử đã tốt rồi, còn cần đại phu sao? Hàn Tòng An tuy là danh y, lại bất quá là chỉ là một thường dân, Hàn Vân Tịch tuy là Tần Vương phi, nhưng cũng chỉ có hư danh.
Hàn Tòng An vội vã muốn chứng minh kết quả chuẩn bệnh của mình, lại xem nhẹ một điều quan trọng nhất.
Rất nhanh, ba gã độc y đã vào tới, Thiên Huy hoàng đế để bọn hắn kiểm tra máu đen trên giường, cuối cùng bẩm báo kết quả.
Nhìn ba gã độc y lấy máu để kiểm nghiệm, mỗi người trong phòng đều có tâm tư riêng, Hàn Tòng An đảo tầm mắt qua túi chữa bệnh của Hàn Vân Tịch và rương khám bệnh mang theo bên người của Cố thái y, bộ dáng như phát hiện ra điều gì đó.
Hàn Vân Tịch dường như rất mệt mỏi, lặng yên không một tiếng động ngồi xuống một bên, tốt thôi, mệt thì mệt, nàng vẫn rất chờ mong kết quả kiểm nghiệm.
Rất nhanh, ba gã độc y phải đưa ra kết luận.
"Bẩm Hoàng Thượng, máu này xác thật là có độc, hơn nữa độc tính không đơn giản, có thể xem như kịch độc. Chỉ là hạ quan ngu muội, không biết đây là loại độc gì." Độc y đúng sự thật hồi bẩm.
Lời này vừa ra, Hàn Tòng An đang tràn đầy tự tin đột nhiên kinh ngạc, tức giận, "Không có khả năng!"
Thiên Huy hoàng đế mắt lạnh nhìn lại, Hàn Tòng An lúc này mới bình tĩnh lại, đè nén khiếp sợ cùng phẫn nộ, cung kính nói, "Hoàng Thượng, cho dù máu này có độc, nhưng cũng không thể xác định được máu đó đã có độc khi còn ở trong bụng điện hạ, hay là sau khi chảy ra mới bị hạ độc."
"Hàn thần y, lời này của ngươi là có ý gì?" Cố Bắc Nguyệt vẫn luôn bình thản đột nhiên lạnh lùng mở miệng.
Hàn Tòng An đương nhiên là hoài nghi cả Cố Bắc Nguyệt, chỉ là, hắn không dám nói ra mà thôi.
"Hoàng Thượng, không có chứng cứ xác thực, không đáng tin cậy, càng không có cách để xác định chân tướng!" Hàn Tòng An nhắc nhở nói.
"Đã muốn hạ độc, vậy tự nhiên là có giải dược!" Cố Bắc Nguyệt nói.
Thiên Huy hoàng đế vẫn luôn tín nhiệm Cố Bắc Nguyệt, hắn gật gật đầu, tầm mắt dừng ở ấm sắc thuốc cách đó không xa.
Cố Bắc Nguyệt rất đạm nhiên, "Hoàng Thượng, dược là do vi thần nấu, không có độc. Bất quá, nếu như độc y đã tới, vậy không ngại cũng qua đó kiểm nghiệm?"
Mấy thứ này đã sớm bị Hàn Vân Tịch xử lý qua, làm sao có khả năng lộ ra dấu vết đây?
Thiên Huy hoàng đế rất cẩn thận, gật gật đầu, độc y lại đi qua kiểm nghiệm.
Một lát sau đưa ra kết luận, "Hoàng Thượng, đây là dược liệu, không có độc, chủng loại rất nhiều, bình thường hạ quan không quen thuộc với dược liệu lắm, không sao phán đoán ra dược vật cụ thể."
Nghe xong lời này, sắc mặt của Hàn Tòng An lại trắng bệch thêm ba phần, mà trong lòng Thiên Huy hoàng đế cũng hiểu rõ hơn về tình huống đã xảy ra.
"Hàn Tòng An, ngươi tinh thông dược liệu, không bằng, ngươi nhìn một cái xem đó là những dược gì đi." Thiên Huy hoàng đế nói, trong giọng nói lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Hàn Tòng An vẫn không tin, vẫn muốn nắm bằng được cái đuôi nhỏ của Hàn Vân Tịch, "Vâng!"
Vì thế, Hàn Tòng An đem dược vật trong ấm dược đều đảo ra ngoài, nhất nhất phân tích, kiểm tra, đem toàn bộ dược vật đã tìm được viết xuống, viết thành một phương thuốc.
Hàn Vân Tịch từ đầu đến cuối đều nhìn với ánh mắt lạnh băng, nàng thật sự không biết vì sao lúc trước mẫu thân lại gả cho một nam nhân như vậy, nhìn như thế nào mà lọt được vào mắt nha?
Một hồi lâu, Hàn Tòng An rốt cuộc đem bã dược đều đã được phân tích, viết thành một phương thuốc hoàn chỉnh.
Hắn nghĩ, chỉ cần một vị dược của phương thuốc này không giống với phương thuốc lúc ban đầu, đã đủ để để chứng minh Hàn Vân Tịch động tay chân.
Phương thuốc được giao trong tay Thiên Huy hoàng đế, mà lúc này, Cố Bắc Nguyệt cũng lấy ra phương thuốc lúc ban đầu, Thiên Huy hoàng đế tự mình đối chiếu, trong lúc nhất thời một thất yên tĩnh, tất cả mọi người đều khẩn trương chờ đợi kết quả.
Cũng không biết có phải bị nhiễm phải không khí này hay không, Hàn Tòng An cũng không nhịn được mà khẩn trương lên, hai bàn tay vắt chéo ở sau lưng rối rắm.
Rốt cuộc, trong yên tĩnh, Thiên Huy hoàng đế ngẩng đầu lên nhìn về phía Hàn Tòng An, trong lúc nhất thời, trái tim mọi người như đập lạc một nhịp, kết quả so sánh rốt cuộc......
"Bang!"
Đột nhiên, Thiên Huy hoàng đế đập mạnh bàn, ngay sau đó đem hai bản danh sách phương thuốc ném trên mặt Hàn Tòng An, tức giận nói, "Thật tốt cho một Hàn thần y, ngươi tự mình nhìn một cái đi!"
Sắc mặt của Hàn Tòng An hoàn toàn biến trắng, nhặt phương thuốc lên so sánh, phát hiện hai bản danh sách phương thuốc này cư nhiên là...... Cư nhiên là giống nhau như đúc!
Thiên...... sao có thể như thế?
"Không! Không!"
Hàn Tòng An liên tục lắc đầu, "Hoàng Thượng, không thể, không thể! Nhất định là Hàn Vân Tịch đã hạ độc hãm hại hài tử, nhất định là có độc trong bã dược, nhưng nàng đã cất dấu chúng rồi!"
Ít nhất hắn còn đoán ra được, đáng tiếc, hiện tại mới đoán ra, đã quá muộn.
"Hàn Tòng An, ngươi nói hươu nói vượn gì thế?" Hoàng hậu ở một bên rốt cuộc nổi giận.
Sự thật đều đã phơi bày trước mắt, trong bụng Thái tử không có hài tử, trong bụng Thái tử chính là u ác tính, Hàn Tòng An cư nhiên còn dám nói ra lời khinh miệt và bôi nhọ Thái tử!
"Hoàng hậu nương nương, Hàn Vân Tịch nhất định là hạ độc, nhất định sẽ có độc trong bã dược! Ngươi hãy tin tưởng ta!" Hàn Tòng An bên bờ sụp đổ.Hắn đột nhiên nhằm phía rương khám bệnh của Cố Bắc Nguyệt đặt ở một bên, mở ra và điên cuồng tìm kiếm, chỉ là, đừng nói là bã dược, ngay cả độc dược cũng đều không có.
Thấy thế, Hàn Vân Tịch thoải mái hào phóng đem túi chữa bệnh của chính mình ném qua, "Hàn thần y, cũng nhìn một cái đi."
Hàn Tòng An một khi tiếp nhận liền tìm kiếm, đem toàn bộ đồ trong túi chữa bệnh của Hàn Vân Tịch đều đảo ra tới, trong lúc nhất thời, các loại kim châm đủ kích cỡ rơi xuống đầy đất, còn có một ít bông gạc trắng, nhưng không có dược ở bên trong.
Lần này, đừng nói là Hàn Tòng An, mà Thiên Huy hoàng đế, thái hậu và hoàng hậu thấy vậy, đều hoàn toàn tin Hàn Vân Tịch, hoàn toàn tin trong bụng Thái tử chính là u ác tính!
Hai tay Hàn Tòng An mềm nhũn, buông túi trị bệnh của Hàn Vân Tịch ra, chỉ nghe thấy trong đầu "Ong" một tiếng, đầu tựa hồ bị đồ vật gì đó hung hăng va vào, lập tức có cảm giác choáng váng, ngay sau đó hai chân cũng nhũn ra!
"Không...... Không có khả năng!"
"Sao lại có chuyện này......"
Cư nhiên thật sự không có độc dược? Hàn Vân Tịch chẩn bệnh lại đúng, nhưng, hắn cũng không nhìn lầm nha, đó chính là một hài tử a!
"Không...... Không có khả năng!"
"Tuyệt đối không có khả năng, ta không tin!"
..................
Hàn Tòng An nói, hai chân mềm nhũn ngồi liệt xuống.
Thực tế kiên định ở trước mắt, trong lúc nhất thời hắn cũng không biết giải thích như thế nào, hắn sai rồi, chẳng lẽ ngay cả ban trị sự của học viện y Vân Không cũng đều sai rồi hay sao?
Điều này hoàn toàn đảo lộn quan điểm của hắn, nhưng hắn lại không cách nào cãi lại.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Hàn Vân Tịch, thấy Hàn Vân Tịch đang cười, hắn đột nhiên nổi giận, rống to, "Hàn Vân Tịch, ngươi nói cho ta biết tại sao! Thái tử rõ ràng là mang hài tử, rõ ràng là có!"
Lời này, có lẽ trước đây còn có thể nói, nhưng sau khi Thiên Huy hoàng đế hoàn toàn tin tưởng Hàn Vân Tịch, lại nói những lời này chính là...... tìm chết.
Cái gì gọi là "họa là từ miệng mà ra"? Đây chính là "họa là từ ở miệng mà ra"!
Thiên Huy hoàng đế vốn đã tức giận, nghe xong lời này càng thêm phẫn nộ.
Đang muốn nổi bão, hoàng hậu đã không thể kiềm chế tức giận trước, quở mắng, "Đồ hỗn trướng, lừa đời lấy tiếng, khám sai hại người, chứng cứ vô cùng xác thực ngươi còn dám giảo biện? Nam nhân sinh con, mệt ngươi cũng chẩn bệnh ra tới! Hàn Tòng An, bổn cung hôm nay nếu như không giết ngươi, thì ta không thể xin lỗi vì những năm tháng mà Mặc nhi của ta đã chịu ủy khuất!"
Bị một giáo huấn như thế, Hàn Tòng An đang điên cuồng giờ mới bình tĩnh lại, một câu cũng không dám cãi lại, vừa nghe đến từ "chết", đầu hắn càng thêm trống rỗng, không biết phải làm sao.
Hai tròng mắt của Thiên Huy hoàng đế lạnh lùng hiện lên sát ý, một chân hắn đá qua, lạnh giọng, "Hàn Tòng An, đến lúc này ngươi còn không biết sai, còn dám bôi nhọ Thái tử! Ngươi thật sự là to gan lớn mật! Chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ! Người tới, đem kẻ lừa đảo này tống vào thiên lao chờ thẩm vấn, trẫm muốn tiêu diệt tam tộc hắn!"
Diệt tam tộc*?
{*灭三族: diệt ba họ gồm: họ cha, họ mẹ, họ vợ (hoặc họ chồng)}
Hàn Tòng An khám sai chứng bệnh, nhục nhã Thái tử ảnh hưởng tới thanh danh của hoàng thất, chỉ cần một tội danh này cũng đủ để diệt tam tộc, huống chi, quái bệnh này còn kéo nhiều năm như vậy, lãng phí phần lớn tuổi thanh xuân của Thái tử a.
Diệt tam tộc, xem như tiện nghi Hàn Tòng An, nhưng mà, ba chữ này đối với hắn mà nói lại giống như ngũ lôi oanh đỉnh*!
*Ngũ lôi oanh đỉnh (nguyên văn:五雷轰顶): Năm tia chớp cùng đánh vào đầu. Nghĩa: phải chịu sự đả kích vô cùng lớn.
Mặt khác, sắc mặt Hàn Vân Tịch vẫn luôn nhàn nhã bàng quan bỗng hơi đổi, vô thức ngồi dậy.
Hàn Tòng An đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó gào lớn, "Hoàng Thượng, thảo dân sai rồi thảo dân biết sai rồi! Xin Hoàng Thượng tha mạng!"
"Hoàng Thượng, hãy vì Vân Tịch đã cứu Thái tử, xin hãy tha cho thảo dân, tha cho Hàn gia! Hoàng Thượng!"
"Tha mạng a! Thái hậu nương nương, hoàng hậu nương nương, xin niệm tình thảo dân đã cúc cung tận tụy nhiều năm qua, không có công lao cũng có khổ lao, xin tha cho thảo dân lần này......"
Hàn Tòng An liều mạng dập đầu, liều mạng cầu xin, kêu trời khóc đất, đáng tiếc, rất nhanh người hầu đã đi lên áp người. Khuôn mặt lạnh lùng, giận dữ của Thiên Huy hoàng đế mặt làm người sợ hãi, một chút cũng không lưu tình.
Lúc này, Hàn Tòng An rốt cuộc nhớ tới Hàn Vân Tịch vẫn là nữ nhi của hắn.
Hắn đột nhiên bổ nhào dưới chân Hàn Vân Tịch, kêu to, "Vân Tịch a, nữ nhi a, ngươi có ân với Thái tử, ngươi hãy cứu cha, cứu tam tộc Hàn thị đi!"
Hai tròng mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một chút phức tạp.
Tuy rằng, Hàn Tòng An chẩn bệnh không sai, hơn nữa, trị liệu bảo thủ của hắn cũng chuẩn xác, chuyện này Hàn Tòng An đúng là bị oan uổng, nhưng mà, Hàn Vân Tịch lại không tính giúp hắn.
Không nói đến sự tình thiếu tướng quân, Hàn Tòng An thân là phụ thân không những không hỗ trợ, còn thọc dao nhỏ ở phía sau lưng nàng, nhưng tất cả những sai lầm mà nàng phải chịu đựng từ thời thơ ấu, đều có đủ lý do để Hàn Vân Tịch không cứu hắn.
Ở trong mắt nàng, Hàn Tòng An xứng đáng.
Nhưng chuyện này lại liên quan tới tam tộc Hàn thị a.
Diệt tam tộc, tam tộc Hàn thị gồm phụ tộc, mẫu tộc, thê tộc, từ trên xuống dưới có ít nhất trên trăm người đi.
Hơn nữa, ngay cả nàng cùng người một tộc của mẫu thân đều bị liên lụy.
Thiên Huy hoàng đế có ý tứ gì đây?
Hàn Vân Tịch không để ý tới Hàn Tòng An, do dự một lúc trước khi nhìn về phía Thiên Huy hoàng đế, đang muốn mở miệng, Thiên Huy hoàng đế đã lên tiếng, "Ngươi có công cứu Thiên Mặc, trẫm sẽ không liên lụy ngươi, chỉ là, tội của Hàn Tòng An không thể tha thứ, Hàn thị cần phải trả giá đại giới vì điều này!"
Hàn Vân Tịch đứng dậy hành lễ, nhưng vẫn mở miệng, "Thỉnh hoàng thượng suy nghĩ cẩn thận!"
Tuy rằng mấy phòng thê thiếp trong Hàn gia, mấy huynh đệ tỷ muội đều đã từng ngược đãi nàng, nhưng tội không đáng chết, huống chi, tam tộc Hàn thị còn có rất nhiều rất nhiều người vô tội đâu!
Tuy rằng chuyện này là do Hàn Tòng An dựng lên, nhưng nàng cũng thoát không được can hệ, nàng không phải y giả thánh mẫu, nhưng nàng cũng không nghĩ sẽ trở thành đao phủ, không nghĩ sẽ trở thành tội nhân của một tộc Hàn thị