Vừa nghe Hàn Vân Tịch hỏi tới chuyện của mình, Cố Thất Thiếu liếm liếm môi, không trả lời ngay mà rất kiên nhẫn ngồi xuống ghế dài, hắn lười biếng dựa nửa thân người trên vào thành ghế, lấy một tay chống đầu, nhìn Hàn Vân Tịch với ánh mắt tràn đầy hứng thú. Hàn Vân Tịch đứng ở một bên, dựa lưng vào tủ, hai tay vòng trước ngực, nhìn Cố Thất Thiếu suy nghĩ: tên này đang muốn làm gì?
Cố Thất Thiếu đột nhiên nhìn về phía Hàn Vân Tịch, hắn bắt đầu chớp chớp đôi mắt đẹp đến mê hoặc lòng người của mình, lông mi thật dài cũng theo động tác của hắn dao động, nhìn thì như bình thường nhưng thật chất đã lộ ra sự hư hỏng từ trong xương cốt. Hắn đúng là một tên yêu nghiệt. Hàn Vân Tịch có chút sửng sốt, sau đó mới phát hiện mình đã nhìn hắn rất lâu, không rời mắt được, may mắn khả năng khống chế của nàng còn cao, nhận thấy được tên quái đản này đang cố ý dụ dỗ nàng, cho nên dứt khoát không nhìn nữa còn thuận tay cầm lấy một ly trà ném về phía Cô Thất Thiếu, nhưng đáng tiếc đã bị hắn kịp thời chụp lại.
“Nói mau, mục đích của ngươi là muốn làm cái gì?”
Hàn Vân Tịch đang lo lắng, ở lâu một chỗ với một tên biến thái như hắn, nàng nhất định sẽ bị hắn đùa giỡn, nàng thật sự rất mệt, rất muốn đi ngủ.
“Trả lời câu hỏi của ta, nàng từ nhỏ là một người vô dụng, Hàn gia cũng không có ai biết độc thuật, mặc dù mẹ nàng – Thiên Tâm phu nhân là một người có y thuật rất giỏi nhưng bà ấy cũng không phải là cao thủ trong giới độc thuật, trước khi lên kiệu hoa vào Tần Vương phủ, trên mặt nàng có rất nhiều mụn nhọt, vì sao ra khỏi kiệu thì không thấy nữa? Nàng bắt đầu lén học độc thuật từ năm bao nhiêu tuổi? từ nhỏ nàng không có ra khỏi Hàn gia chứ đừng nói là đế đô, vậy ai đã dạy nàng những thứ độc dược kia?
Cố Thất Thiếu vừa nói xong, Hàn Vân Tịch đã nheo lại hai mắt nhìn hắn, cười lạnh: “Người điều tra về ta cũng khá đầy đủ đó chứ?”
Cố Thất Thiếu không hề khiêm tốn trả lời: “Đương nhiên, ta còn biết nàng…”
Nhưng hắn còn chưa kịp nói hết câu, Hàn Vân Tịch lại đột ngột la lớn:
“Người đâu, có thích khách, có thích khách”
Nếu không thể nói chuyện rõ ràng, nàng cũng không cần lãng phí thời gian nghỉ ngơi quý giá của mình với tên điên này.
Cố Thất Thiếu hoàn toàn không ngờ đến Hàn Vân Tịch lại làm như vậy, hắn giật mình, đứng lên: “Nàng …”
Hàn Vân Tịch càng nổ lực la lớn hơn:
“Người đâu, nhanh tới đây, có thích khách, hắn ta đang ở trong này”
Rất nhanh, rất nhiều tiếng bước chân từ bốn phương tám hướng truyền đến, thật ra Cố Thất Thiếu có thể đi vào đến đây đều là do may mắn thôi, thấy tình thế bất ổn, hai tròng mắt hắn híp lại, liếm liếm môi, giơ ngón tay cái lên tán thưởng Hàn Vân Tịch nhưng cả người hắn lại tràn ra hơi thở nguy hiểm: “Nàng thật sự không sợ ta sẽ bắt cóc nàng làm con tin sao?”. Nhưng Hàn Vân Tịch không hề tỏ ra sợ hãi thật, nàng lười biếng đi đến ghế nằm, nhắm hờ hai mắt, tỏ vẻ hắn cứ tự nhiên bắt, nàng không sợ hắn vì nàng hiểu, nếu hắn thật sự là một nhân vật nguy hiểm thì nàng đã không bình yên như bây giờ. Cố Thất Thiếu dao động, sau đó lại cười lớn, cô gái này rất có cá tính, hắn thích người như vậy.
Mặc dù tiếng bước chân bên ngoài đã tới gần, Cố Thất Thiếu vẫn chưa có ý định chạy trốn, thân hình hắn không một tiếng động lướt qua chỗ Hàn Vân Tịch, kề sát vào người nàng, Hàn Vân Tịch chỉ kịp cảm nhận có một trận gió thổi vào mặt mình, nàng theo bản năng mở mắt ra, lúc này, Cố Thất Thiếu lại cúi người thấp xuống, hôn nhẹ lên trán nàng, nói chính xác là giống như chỉ chạm khẽ một chút. Ở góc độ này, nàng nhìn thấy được cằm của hắn có độ cong thật hoàn mỹ, còn thấy được yết hầu hắn đang hoạt động, tất cả đều rất gần, thì ra tên đàn ông có khuôn mặt còn xinh đẹp hơn cả phụ nữ này, cũng có lúc trở nên nam tính như vậy. Đôi mắt của Hàn Vân Tịch trừng rất lớn, cả người đều căng thẳng, trong lòng đều thấy hoảng sợ, tim không thể khống chế đập nhanh liên tục. Cái tên yêu nghiệt này vừa mới hôn nàng, không đúng, hắn đang khi dễ nàng thì nghe hợp lý hơn. Cố Thất Thiếu nhanh chóng tránh ra, cười quyến rũ nói: “Coi như là một cái ký hiệu, bản công tử đã nhìn trúng nàng”. Hắn giống như đang tuyên bố chủ quyền, không đợi Hàn Vân Tịch trả lời, bóng dáng đã biến mất không thấy, cùng lúc đó, ba người thị vệ chạy đến, Triệu ma ma cũng tới. Vừa thấy Vương phi nương nương nằm trên giường, trong phòng cũng không có ai khác, Triệu ma ma nôn nóng hỏi: “Vương phi nương nương, thích khách đâu? hắn ở chỗ nào?”
Lúc này Hàn Vân Tịch mới bình thường trở lại, vội vàng ngồi dậy “Thích khách, thích khách”
“Thích khách đâu?”, Triệu ma ma khẩn trương, lo lắng Vương phi nương nương bị sợ hãi.
“Ta vừa mới thấy ác mộng, có thật nhiều thích khách xông vào đây, thật đáng sợ”, Hàn Vân Tịch nói dối cho qua chuyện, nàng biết với năng lực của Cố Thất Thiếu, dù lúc này thị vệ đuổi theo cũng không kịp nữa rồi. Triệu ma ma và đám thị vệ nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, không biết nói sao với nữ chủ nhân mới này, chỉ là nằm mơ thôi cũng có thể la lớn đến như vậy. Lý do bọn họ không hoài nghi lời nàng nói là vì Phù Dung viện được canh phòng rất nghiêm ngặt, thích khách không thể nào lẻn vào được. Triệu ma ma nói thị vệ lui ra, vội vàng bưng tới một ly trà nóng “Vương phi nương nương, uống chút trà nóng cho bớt sợ”. Hàn Vân Tịch đúng là đang muốn làm mình bớt sợ, nàng thật sự bị Cố Thất Thiếu làm cho kinh khiếp, tên biến thái đó dám lợi dụng lúc nàng không đề phòng để đùa giỡn nàng. Hàn Vân Tịch vừa uống nước, vừa lấy tay lau lau trên trán, nàng rối rắm suy nghĩ, hắn chạm nhẹ vào trán nàng như vậy có xem là đã bị hắn hôn không? không lẽ nụ hôn đầu của nàng cứ mất đi như vậy?
“Vương phi nương nương, trán của người làm sao vậy?”, Triệu ma ma khó hiểu hỏi. Hàn Vân Tịch lập tức lấy tay xuống “Không, không có gì”. Cố Thất Thiếu, cái tên yêu nghiệt tàn ác kia, nàng quyết định từ nay sẽ cho hắn vào danh sách đen, tốt nhất là hắn đừng có đến nữa, nếu không nàng cũng không khách khí, thấy một lần, la một lần. Không đúng, nếu thấy hắn, nàng sẽ gặp một lần, độc hắn một lần. Vốn là cả người mệt mỏi rất muốn ngủ lại bị Cố Thất Thiếu dọa một phen, Hàn Vân Tịch đã tỉnh táo hoàn toàn, nàng ngồi thêm một lúc rồi lấy đồ, đi thẳng về phía tẩm cung của Long Phi Dạ để tắm suối nước nóng. Bởi vì thể lực không tốt, sau khi tắm xong, nàng quay về phòng, nằm trên giường vừa suy nghĩ về địa vị của Cố Thất Thiếu, vừa mệt mỏi ngủ quên từ lúc nào cũng không biết. Hàn Vân Tịch một khi đã ngủ là quên luôn trời đất, mãi đến trưa hôm sau mới tỉnh dậy.
Hàn Vân Tịch vừa thức giấc đã nghe thấy rất nhiều tin đồn rải rác khắp đế đô, tất cả đều liên quan đến chuyện nghiệm độc của nàng hôm trước, không ai nói gì về mẹ con Lý thị, ngược lại Mục Lưu Nguyệt lại trở thành đề tài bàn tán cho mọi người khi trà dư tửu hậu, ai cũng đều mong chờ xem nàng ta sẽ dám thực hiện theo lời đã cá cược hay không? Cũng có tin tức được truyền ra từ phủ tướng quân nói rằng Mục Lưu Nguyệt đã bị bệnh, sốt cao liên tục, không có dấu hiệu tỉnh lại, trong lúc mấu chốt thì bệnh nặng như vậy, cũng thật là trùng hợp. Mọi người nghe được như vậy, lại càng sôi nổi thảo luận, các sòng bạc lớn nhỏ cũng công khai mở cá cược, nội dung chủ yếu là Mục Lưu Nguyệt có thực hiện lời nói không? Hàn Vân Tịch có thể tha cho Mục Lưu Nguyệt không? Tần vương có can thiệp vào chuyện này không? Tóm lại là vô số kiểu thắc mắc. Hai mẹ con Lý thị thì không có nhiều người nhắc đến, về lời nói của Lý thị trước lúc chết, cũng không làm nhiều người chú ý, không biết là do có người đã thao túng dư luận hay là do kết quả đánh cược giữa Hàn Vân Tịch và Mục Lưu Nguyệt quá nổi bật nên đã lấn át hết thảy. Về phần Hàn gia có được an toàn hay không sau vụ việc trên, Hàn Vân Tịch vẫn chưa thể khẳng định bởi vì nàng cũng chưa có được câu trả lời chính thức từ chỗ Long Phi Dạ.
Tối hôm sau, khi Hàn Vân Tịch mới từ chỗ Nghi thái phi đi ra thì nhìn thấy tẩm cung Long Phi Dạ sáng đèn. Nàng hơi kích động, nhanh chân đi qua gõ cửa. Long Phi Dạ nằm trên ghế bập bênh, nét mệt mỏi che kín trên gương mặt tuấn lãng, làm người khác nhịn không được sẽ nghi ngờ nhiều ngày qua hắn đã làm những chuyện gì? Chân mày Long Phi Dạ nhíu lại, đứng dậy đi đến bên cạnh bàn làm việc của hắn, rồi mới mở miệng: "Vào đi"
Hàn Vân Tịch đẩy cửa đi vào, thẳng đến phòng làm việc, Long Phi Dạ đang viết thư, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng. Hàn Vân Tịch cứ đứng trước mặt hắn, trực tiếp hỏi:"Lý thị có phải là Thanh Y không?"
Long Phi Dạ nhàn nhạt trả lời: "Ừ"
Lý thị là Thanh Y, vậy nàng chính là người cầm đầu đội quân mật thám, bắt Lý thị, là có thể tóm được hết bọn họ.
"Vậy còn cái tên đeo mặt nạ vẽ mặt mũi hung tợn thì sao?", Hàn Vân Tịch lại hỏi, tên đeo mặt nạ kia mới chân chính là cao thủ hạ độc, nếu không diệt trừ, sau này sẽ có phiền toái rất lớn.
"Ngoại trừ Lý thị, không có ai biết gì về hắn", giọng nói của Long Phi Dạ vẫn bình đạm như cũ, nhưng trong đầu Hàn Vân Tịch lại hiện ra khuôn mặt im lặng của Lý thị, nàng cũng không hiểu, cái tên đeo mặt nạ kia là bao nhiêu bản lĩnh lại có thể làm cho Lý thị trung thành đến như vậy. Sau khi hỏi việc Lý thị xong, Hàn Vân Tịch do dự một chút lại hỏi:"Ngươi có điều tra ra được địa vị của trang chủ Thiên Hương trà trang không?", Long Phi Dạ ngẩng đầu lên, lạnh lùng hỏi:"Tìm bổn vương có việc gì?". Cũng không biết là do khoảng cách quá gần, hay là do đôi mắt hắn quá lạnh, Hàn Vân Tịch theo bản năng lui về phía sau một chút.
Không có việc gì thì không thể tìm hắn sao?
Đối với nàng chuyện này cũng rất quan trọng mà, Cố Thất Thiếu cũng đã tìm tới tận nhà để đùa giỡn nàng đấy thôi. Tốt thôi, đây cũng không phải là chuyện mà nàng thật sự muốn biết, nàng cần nắm bắt thời gian hỏi thẳng một vấn đề:
"Trong vụ án lần này, Hàn gia có bị liên lụy không?"
Chuyện này nhìn bên ngoài thì chỉ có mẹ con Lý thị hạ độc thiếu tướng quân Mục Thanh Võ, nhưng thật ra Lý thị chính là thủ lĩnh của mật thám Bắc Lịch quốc ẩn giấu tại Thiên Ninh, tội ác tày trời, nguy hại rất lớn, trực tiếp uy hiếp đến an toàn của Thiên Ninh quốc, mà Lý thị là người của Hàn gia, như vậy Hàn gia khó tránh bị liên lụy.
"Hiện tại, ta cũng không thể trả lời chính xác với nàng", Long Phi Dạ nói.
Vừa nghe, Hàn Vân Tịch liền kích động:"Vậy còn Dật nhi thì sao? Ngươi đã từng hứa với ta sẽ bảo vệ Dật nhi"
Đây là lần đầu tiên Long Phi Dạ thấy Hàn Vân Tịch quan tâm đến một người, Hàn Vân Dật là nhược điểm của nàng sao?
Hắn không thích nàng có nhược điểm.
Chuyện nội gian đều nằm trong sự khống chế của hắn, với quyền lực lớn như hiện giờ, hắn chắc chắn bảo vệ được Hàn Vân Dật, nhưng những lời nói của Lý thị hôm đó đã chọc giận đến Thiên Huy hoàng đế. Hàn Vân Tịch cũng không biết, bây giờ không chỉ có Hàn gia bị nguy hiểm, mà chính nàng cũng đang bị dèm pha. Lý thị đã từng nói, người giỏi giải độc cũng là người giỏi dùng độc, Thiên Huy hoàng đế chắc chắn sẽ suy nghĩ chuyện nên trọng dụng nàng hay là đề phòng và tiêu diệt nàng, vốn có bản tính đa nghi, Thiên Huy hoàng đế nhất định sẽ tính toán cẩn thận chuyện này, hơn nữa, Hàn Vân Tịch còn là vợ của Long Phi Dạ, hoàng đế kia sao có thể không để bụng. Chuyện này nói đến cùng là yêu cầu Thiên Huy hoàng đế phải tính toán chu toàn.
"Bổn vương hiện tại cũng không có một cái đáp án chinh xác cho nàng được", Long Phi Dạ vẫn nhàn nhạt trả lời.
Hàn Vân Tịch thật sự bị khiếp sợ, khẩn trương chòm người về phía trước, lớn tiếng lớn:"Rõ ràng là chính ngươi đã hứa với ta".
Trước đây hắn đã hứa với nàng, cho nên nàng mới dẫn hắn đi vào phòng Lý thị tìm chứng cứ, bây giờ lại nói không thể chắc chắn, ý hắn muốn nói là hắn không thể bao vệ Dật nhi sao? Đây cũng là lần đầu tiên có người dám đứng gần hắn, lớn tiếng hỏi hắn như vậy, Long Phi Dạ lạnh giọng "Hàn gia và Hàn Vân Dật không phải vẫn còn bình an đó sao, nàng nóng ruột làm gì?"
Hàn Vân Tịch lập tức lui lại, nhưng lại không cam lòng "Ta, ta, vậy tại sao ngươi lại nói như vậy?"
"Ý ở trên mặt chữ, không có việc gì nữa thì nàng có thể đi rồi", trong lòng Long Phi Dạ đang phiền, lại nhìn thấy nàng khẩn trương như vậy, hắn càng thêm phiền. Hắn cũng không hiểu vì sao hắn phải bảo vệ nàng, dù gì nàng cũng chỉ là người do Thiên Huy hoàng đế ban cho hắn, nếu bây giờ hoàng đế muốn lấy lại thì cứ đến lấy, hắn vì sao phải hao phí tâm tư vì nàng. Hàn Vân Tịch bất ngờ, tên này sao lại có phản ứng như vậy? Nàng cũng muốn nổi nóng, đập bàn nói "Ngươi đã hứa với ta thì phải làm cho được". Tầm mắt Long Phi Dạ dừng trên tay của nàng, chậm rãi nhìn lên, cùng nàng đối mặt, rất tốt, nàng là người đầu tiên và chắc cũng là người duy nhất, không những lớn tiếng nói chuyện với hắn, lại còn dám đập bàn trước mắt hắn.
"Bổn vương nói một lần cuối cùng, nàng, đi ra ngoài". Giọng nói của Long Phi Dạ đã lạnh băng. Hàn Vân Tịch cũng không có sợ hãi, hung tợn trừng mắt liếc hắn một cái, phất tay áo bỏ đi.