Nghi thái phi nghiêm túc đánh giá Hàn Vân Tịch lại lần nữa.
Mẹ của Hàn Vân Tịch là người đã cứu mạng Thái hậu, bây giờ nàng ta lại là ân nhân cứu mạng của Nghi thái phi. Chuyện này giống như ông trời đang trêu chọc lòng người. Nghi thái phi ở hậu cung lăn lộn một đời, dù sao cũng không phải là "đèn đã cạn dầu", Mộ Dung Uyển Như sai người đi tìm Hàn Vân Tịch,tuy rằng không có nói rõ ràng sự việc, nhưng với sự thông minh của Hàn Vân Tịch thì cũng nên đoán ra được chuyện gì xảy ra. Dù là đích thân Mộ Dung Uyển Như đến mời, Nghi thái phi cũng còn lo lắng Hàn Vân Tịch sẽ mang thù, được một tấc lại muốn đòi một thước, làm khó dễ đủ kiểu,không chịu về, nhưng vì sao Mộ Dung Uyển Như vừa mới đi, nàng lại chủ động vào phủ. Thật ra, nàng chỉ cần về chậm một bước, hay vừa lúc nãy khi đang giải độc, nàng trì hoãn chút thời gian, nhiều độc y như vậy cũng không kiểm tra được độc tố gì, nếu Nghi thái phi không cẩn thận bị độc phát chết đi, nàng cũng không bị truy cứu trách nhiệm. Nếu Nghi thái phi chết, Hàn Vân Tịch chính thức sẽ trở thành nữ chủ nhân của phủ Tần Vương. Nhưng vì sao nàng lại không so đo hiềm khích cũ, chủ động trở về cứu người, lại còn tận tâm tận lực, vừa về tới đã nhanh chóng làm châm cứu, viết phương thuốc giải độc, như vậy chứng minh nàng không có lòng xấu xa. Trong lòng Nghi thái phi âm thầm cảm động, thầm nghĩ, Hàn Vân Tịch ơi là Hàn Vân Tịch, nếu ngươi không phải cùng một phe với Thái hậu, bổn cung cũng không phải là không thể yêu mến ngươi, ngươi có độc thuật cao siêu, có lẽ có thể giúp đỡ được cho Phi Dạ một tay. Sau khi Hàn Vân Tịch kiểm tra xong mạch tượng, lại nghiêm túc tiến hành xác định mức độ đào thải của độc tố, thấy mọi chuyện đã ổn, nàng mới bắt đầu rút kim châm trên người Nghi thái phi ra.
"Mẫu phi thật là người may mắn, độc tố đã bị đào thải gần hết, chỉ còn lại một phần nhỏ, phải châm cứu mới hoàn toàn giải trừ được, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày con sẽ đến đây giúp mẫu phi châm, làm liên tục ba ngày là sẽ khỏi hẳn, mấy ngày này, mong mẫu phi ăn uống thanh đạm, ăn nhiều thức ăn giúp thông thuận cổ họng". Hàn Vân Tịch tận tình dặn dò.
Nghi thái phi nghe vậy thì vui vẻ không thôi, nhưng mà bây giờ tính mạng đã không còn nguy hiểm nên bà ta cũng bình tĩnh hơn nhiều,không kích động như trước nữa. Bà ta gật đầu: "Được, được, ta nhớ kỹ, ta sẽ nghe theo con".
Trong lòng Hàn Vân Tịch cười thầm "Vậy mẫu phi nghi ngơi đi, có chuyện gì cần thì cho người gọi con"
Nghi thái phi lười biếng phất phất tay, ý bảo Hàn Vân Tịch có thể đi, rồi lại chần chờ một lát, cuối cùng mở miệng nói "Lần này cũng nhờ có con"
Hàn Vân Tịch thật ngoài ý muốn, cuối cùng cũng cảm nhận được thành tựu của việc cứu người, nàng cười nói "Đây là chuyện con nên làm, con xin phép đi về"
Nhưng nàng còn chưa ra khỏi phòng thì Mộ Dung Uyển Như đã đột nhiên đẩy cửa đi vào: "Mẫu phi, mẫu phi, con không tìm thấy....."
Vừa thấy Hàn Vân Tịch, Mộ Dung Uyển Như liền trợn mắt há mồm, kinh ngạc không nói thêm lời nào được nữa, nàng ta tại sao lại ở chỗ mẫu phi? Mộ Dung Uyển Như tìm hết cả Hàn gia cũng không ai biết Hàn Vân Tịch đã đi đâu. Nàng hối hận, sợ không kịp thời gian cứu mạng mẫu phi lại không ngờ Hàn Vân Tịch đã trở về phủ.
"Uyển Như, sau này dù có xảy ra chuyện gì to tát, muội cứ thẳng thắn nói ra, nếu không hậu quả đều không phải là muội và ta có thể gánh nổi", Hàn Vân Tịch nhàn nhạt nói, đi ngang qua bên cạnh Mộ Dung Uyển Như, bước thẳng ra cửa, khi cửa phòng vang lên tiếng "Ê a" khép lại, Mộ Dung Uyển Như mới giật mình thanh tỉnh, thấy Nghi thái phi híp mắt nhìn chằm chằm mình, nàng ta vội vàng nói:
"Mẫu phi, con..."
"Tính mạng của bổn cung suýt chút nữa bị hủy trên tay ngươi, chuyện lớn như vậy, ngươi còn dám cùng chị dâu dây dưa, ai cho ngươi lá gan lớn như vậy?" Nghi thái phi tức giận hỏi.
Mộ Dung Uyển Như đã tính tốt, nàng đích thân đi mời, dù Hàn Vân Tịch không tới, sau đó mẫu phi sẽ mạnh mẽ lệnh bắt nàng ta về, thì vẫn còn nhiều thời gian.
Nàng lại không ngờ rằng Hàn Vân Tịch sẽ chủ động trở về.
"Mẫu phi, con cũng nghĩ là nàng ta đã biết việc người trúng độc, khi người hầu trong phủ đến tìm, nàng ta không lẽ lại không hiểu biết chuyện gì xảy ra". Mộ Dung Uyển Như cũng chỉ có thể lấy cớ như vậy để nói.
Chuyện này quan hệ lợi hại như thế nào Nghi thái phi chẳng lẽ còn không biết, bà ta càng tức giận:
"Đủ rồi, ngươi không cần nói nữa, rõ ràng là ngươi lấy tính mạng của bổn cung ra mạo hiểm, đừng tưởng là ta không nhìn ra được"
Chân chính thái độ của Mộ Dung Uyển Như đối với Hàn Vân Tịch như thế nào Nghi thái phi vẫn chưa rõ ràng lắm, nhưng bà ta có thể dung túng nàng ta tính toán thiệt hơn với Hàn Vân Tịch chứ tuyệt đối không cho phép nàng ta chơi trò hai lòng ở trước mặt mình. Tính tình của Nghi thái phi như thế nào Mộ Dung Uyển Như là người hiểu rõ nhất, nàng ta biết chính mình đã không còn cơ hội để giải thích nhưng nàng ta lại quá ngoài ý muốn, không ngờ Hàn Vân Tịch có thể dùng mẫu phi để đánh nàng một cái không kịp trở tay. Hàn Vân Tịch, ngày nào ngươi còn chưa bị diệt trừ, Mộ Dung Uyển Như ta nhất quyết không ngừng tay. Nàng ta quỳ xuống, nhỏ nhẹ nức nở nói:
"Con sai rồi, con thật sự sai rồi, xin mẫu phi trách phạt"
Lửa giận của Nghi thái phi đâu dễ dàng tiêu tan như vậy, bà ta chỉ về hướng cửa lớn:
"Ngươi lập tức đi về phòng đóng cửa ăn năn cho bổn cung, không có mệnh lệnh của bổn cung không cho phép ra khỏi cửa"
Hàn Vân Tịch đứng ngoài cửa nghe được những lời này, suýt nữa thì cười ra tiếng, may mà nàng còn nhịn kịp. Nàng cảm thấy thật thỏa mãn, tâm tình thật tốt, lúc này mới đi trở về Phù Dung viện. Vừa về đến viện, Hàn Vân Tịch đã biết cả đêm qua Long Phi Dạ không có về phủ, tên này đúng là vô tâm, mẫu phi của hắn trúng độc đến mức tính mạng nguy hiểm vậy mà hắn cũng không thèm ló mặt về.
Triệu ma ma chẩn bị cho nàng bữa ăn sáng, nàng vừa ăn,vừa thuận tiện hỏi:
"Sở Tây Phong cũng không có trong phủ sao?"
"Bẩm Vương phi nương nương, buổi chiều hôm qua hắn đi ra ngoài cũng chưa thấy trở về, Vương phi nương nương, sự việc hôm qua tất cả mọi người trong phủ đều đã biết, người thật tài giỏi", Triệu ma ma cười, giơ ngón tay cái lên.
Sự việc hôm qua chắc sẽ làm đế đô sôi nổi mấy ngày, Hàn Vân Tịch cũng không phải là lần đầu tiên được nổi tiếng cho nên nàng cũng không quan tâm, nhưng Triệu ma ma vừa nói ra, nàng nhịn không được lại nhớ tới những lời của Lý thị đã nói trước khi chết.
Mọi người đều biết Thiên Ninh có Tần Vương, lại không biết đến Thiên Huy Hoàng đế, ai ai đều biết Tần vương phi giỏi giải độc, lại không hiểu rằng, người giải độc giỏi lại càng giỏi hạ độc. Những lời này sẽ đem tới cho nàng và Long Phi Dạ nhiều ít phiền toái?
Hàn gia có nội gian, ắt là sẽ bị định tội cả nhà, liệu Long Phi Dạ có thể dàn xếp ổn thỏa không? cũng không biết bây giờ hắn đang ở đâu? ở trong cung hay là ở Cô Uyển? mọi chuyện đều phải chờ hắn về phủ thì mới hỏi rõ được. Nghĩ đến đây Hàn Vân Tịch đã ăn không vô nữa, cả đêm không ngủ làm nàng thật sự mệt, nàng dặn dò Triệu ma ma không cần quấy rầy, liền đi lên gác nghỉ ngơi. Sau khi bị bắt cóc, rồi bị Từ thị vu khống hãm hại, tiếp theo lại bị đánh đố này nọ, đến nay Hàn Vân Tịch còn chưa được ngủ một giấc thật ngon, tuy là một bụng đầy tâm sự, nhưng vẫn mệt mỏi đến mức chỉ muốn nằm.
Còn chưa đi tới giường, nàng đã trực tiếp nằm luôn trên ghế dài như người chết, sau một hồi lâu nàng mới xoay người lại. Vừa mới ngửa đầu lại nhìn thấy trên xà ngang xuất hiện một cặp mắt quyến rũ mê hoặc lòng người, bên trong còn ẩn chứa ý cười, đang mở to nhìn chằm chằm nàng.
"A", Hàn Vân Tịch hét lên một tiếng, đột nhiên ngồi dậy, sợ tới mức sâu ngủ, sâu lười gì đó đều biến mất không còn, tên này, tên này không phải là trang chủ yêu nghiệt của Thiên Hương trà trang gọi là Cố Thất Thiếu gì đó sao?
"Ngươi vào đây bằng cách nào?", nàng kinh ngạc hỏi.
Tần vương phủ phòng thủ rất nghiêm ngặt, Phù Dung viện lại càng kín không khe hở, tên này lại có thể không tiếng động gì chạy vào đây. Thấy phản ứng của Hàn Vân Tịch, Cố Thất Thiếu cười càng sáng lạn, hai chân hắn câu trên xà ngang giống y như một con dơi đang treo ngược, hắn nhìn Hàn Vân Tịch ha hả cười:
"Ta còn tưởng rằng nàng không sợ trời, không sợ đất, nhưng thật sự vẫn là một kẻ nhát gan"
Hàn Vân Tịch trợn trắng mắt, cảnh giác hỏi lại "Ngươi tới đây làm gì?"
"Độc nha đầu, đây là thái độ mà nàng đối với ân nhân cứu mạng của mình sao?", Cố Thất Thiếu rất nghiêm túc hỏi.
Hàn Vân Tịch bắt chước bộ dáng nghiêm túc của hắn hỏi ngược lại "Ân nhân cứu mạng của ta đang ở đâu chứ?".
Cố Thất Thiếu kiêu ngạo,dùng ngón tay chỉ thẳng vào ngực mình trả lời "Ta đây"
Hàn Vân Tịch giả vờ cười cười "Ta không quen biết ngươi"
"Nàng", Cố Thất Thiếu lập tức xoay người nhảy xuống, ngồi bên cạnh Hàn Vân Tịch.
"Này, nói thế nào ta cũng coi như đã liều mình cứu nàng, nàng thật sự muốn trở mặt, không nhận người quen sao?"
Hàn Vân Tịch lập tức đứng lên, giữ khoảng cách an toàn với hắn, vẻ mặt thể hiện sự ghét bỏ: "Có chuyện thì nói nhanh, không có thì đi đi". Mặc kệ tên yêu nghiệt này có địa vị gì, chỉ cần nhìn bản tính phong lưu tùy tiện, ăn chơi trác táng không biết kiềm chế của hắn thì biết ngay, hắn nhất định là người không có chừng mực, tồi tệ, tuyệt đối phải tránh xa.
"Thứ người không có lương tâm", vẻ mặt Cố Thất Thiếu mất mát.
"Thôi đi, ngươi không cần phải đóng kịch cho ta xem, nếu như ngươi sớm ra tay cứu giúp ta thì cũng đã không đến nổi phải liều mình"
Tuy rằng Hàn Vân Tịch đã từng vì Thiên Hương trà trang mà đi xin xỏ Long Phi Dạ, nhưng đó cũng là do nàng muốn chọc tức Long Phi Dạ thôi, chuyện Cố Thất Thiếu và Long Phi Dạ cứu nàng theo bản chất đều giống nhau, bọn họ đều muốn kéo dài thời gian, lấy nàng làm mồi nhữ, dụ cho kẻ chủ mưu phải lộ diện, không hề lo nghĩ đến sự an nguy của nàng, võ công của Cố Thất Thiếu tuyệt đối không thua kém Thanh Y, nếu có lòng cứu thì nàng đã thoát thân lúc ở trong sơn động rồi. Sau khi bị Hàn Vân Tịch vạch trần, Cố Thất Thiếu từ phía sau lỗ tai, chậm chạp kéo ra một lọn tóc dài, cũng không có ý giải thích.
Hàn Vân Tịch nhướng mày nhìn hắn, tròng lòng cảm thán muôn phần, tên này chỉ cần tùy ý làm một động tác cũng đã đẹp hơn phụ nữ đến ba phần, hơn nữa cũng không có vẻ gì xấu xa, đê tiện. Không lẽ người đẹp thì làm cái gì cũng đẹp.
Đương nhiên, Hàn Vân Tịch sẽ không dễ dàng bị sắc đẹp mê hoặc, nàng không khách khí hỏi thẳng:"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"
Chỉ cần nghĩ đến việc nàng không mang vớ chân chạy ra ngoài, Long Phi Dạ đã không vừa ý, nếu lỡ như hắn biết được nàng cùng một người đàn ông ở chung một phòng, cũng không biết cái tên bảo thủ lạnh lùng như một ngọn núi băng lớn kia sẽ phản ứng tới nổi gì.
"Đúng là có chuyện cần hỏi", Cố Thất Thiếu lập tức trả lời.
"Vậy nói nhanh lên", Thật ra Hàn Vân Tịch cũng rất tò mò, là chuyện gì mà lại làm cho hắn mạo hiểm lớn như vậy, chạy vào chổ này tìm nàng. Cố Thất Thiếu cười hắc hắc, đứng dậy bước qua, Hàn Vân Tịch lập tức lui về phía sau "Ngươi cách xa ta ra một chút, nếu không ta sẽ la lên".
Tên biến thái này đúng là loại chẳng ra gì, chỉ cần cho hắn một chút sáng sáng, hắn lại muốn luôn mặt trời, được một tấc lại muốn tiến lên một thước.
Cố Thất Thiếu nghe vậy mới dừng bước, trở nên nghiêm túc, nhỏ nhẹ hỏi:
"Nha đầu, ai dạy nàng độc thuật? là ai nói với nàng có thể dùng cá vàng để kiểm tra Vạn Xà độc?", lúc xảy ra sự việc Cố Thất Thiếu cũng có mặt ở cửa Đại Lý tự, hắn cũng xem rất rõ ràng quá trình Hàn Vân Tịch thử độc. Đừng nói là Lý thị, ngay cả hắn cũng không biết cá vàng có thể làm lộ ra Vạn Xà độc, hắn cũng tin chắc kẻ chủ mưu sau lưng Lý thị cũng không biết chuyện này. Nha đầu này thật sự rất lợi hại.
Sư phụ nàng là ai? Nàng từ đâu học được độc thuật?
Nếu Hàn Vân Tịch nhớ không lầm, tên này cũng đã hỏi nàng chuyện này một lần lúc trong sơn động, hắn chạy tới đây chắc cũng không chỉ để hỏi một chuyện này.
"Ta còn tưởng rằng ngươi chạy tới đây là để xin xỏ chuyện của Thiên Hương trà trang", Hàn Vân Tịch rất là ngoài ý muốn.
"Chỉ là một cái trà trang nho nhỏ, bổn công tử không để trong lòng", Cố Thất Thiếu rất tiêu sái cười "Bổn công tử đối với nàng và độc thuật của nàng có hứng thú hơn". Hắn thật đúng là một yêu nghiệt thứ thiệt.
Hàn Vân Tịch thật lòng cũng thấy có lỗi về chuyện cái trà trang kia, nàng vốn còn đang muốn tìm cơ hội nói chuyện với Sở Tây Phong, hỏi thăm hắn xem Long Phi Dạ sẽ xử lý chuyện này như thế nào? bây giờ chắc là không cần thiết nữa. Về chuyện độc thuật của nàng, có 1/3 là do thiên phú, 1/3 là do ngày ngày chăm chỉ học hành, cuối cùng là nhờ sự hỗ trợ của hệ thống giải độc. Nếu hỏi nàng, sư phụ nàng là ai? nàng chỉ có thể trả lời đó là hệ thống giải độc, hệ thống vô hình này bao gồm tất cả kiến thức từ xưa đến nay, từ trong ra ngoài của các loại độc dược, đến bây giờ nàng vẫn vừa dùng nó vừa tiếp tục nghiên cứu nó. Tất nhiên chuyện này là bí mật, cũng là bí mật lớn nhất của nàng, nàng tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ người nào biết. "Ngươi là trang chủ của một trà trang vậy độc thuật là do ai dạy? võ công cao cường không nói, độc thuật cũng không kém, cho nên Long Phi Dạ mới nghi ngờ, tra xét ngươi", Hàn Vân Tịch thông minh đem đề tài này hỏi ngược lại Cố Thất Thiếu.