Hách Liên Tử Phong im lặng không lên tiếng đứng ở chỗ đó, chờ đợi lão tổ tông đưa ra quyết định, hắn đem người của lão tổ tông nhốt ở trong kết giới thả ra ngoài, trừng phạt nhất định là không thể tránh được, nếu như đem hắn xử tử chưa đến nỗi đó, hắn rất tin lão tổ tông sẽ không làm như vậy.
Tử Yêu tầm mắt hướng về trong tay của hắn liếc qua, hỏi: “ Đứa nhỏ kia đâu?”
Giờ phút này, trong tay Hách Liên Tử Phong không có vật gì, hắn lại càng im lặng không chịu lên tiếng, làm cho tất cả mọi người đối với hắn không có biện pháp nào.
Nam Cung Dực cũng đã nhận ra trong tay của Hách Liên Tử Phong không thấy bóng dáng của hài tử, nghĩ thầm chẳng lẽ đứa bé kia đã rơi vào trong lòng sông, bị chết đuối? Không thể nào, đối với Hách Liên Tử Phong hắn hiểu rất rõ, hắn tuyệt đối sẽ không thể đem nữ nhi của Vân Khê ôm qua loa, nhảy vào trong nước sông, càng không có khả năng đem bé làm cho chết đuối, giải thích duy nhất………
Ánh mắt của hắn sáng ngời, lên tiếng nói: “ Tử Yêu đại nhân, đứa bé kia hơn phân nữa là còn ở lại trong phủ đệ, căn bản không có bị Phong thiếu gia từ phủ đệ mang đi ra…….”
“ Nam Cung Dực, ngươi đến tột cùng là đang nói cái gì a?” Hách Liên Tử Phong đột nhiên mở miệng nói, thanh âm lành lạnh cắt đứt lời hắn: “ Cái gì mà hài tử? Ngươi khi nào thấy ta ôm một hài tử? Ngươi như thế nói xấu ta, đến tột cùng là có dụng ý gì? Chẳng lẽ là muốn thay ta trở thành Thiếu chủ của Bắc Thần gia tộc sao?”
Không có bất kỳ căn cứ chính xác nào, bọn họ như thế nào lại đem tội danh gài tang vật ở trên người của hắn? Hách Liên Tử Phong căn cứ vào điểm này giải vây cho mình.
“Hách Liên Tử Phong, ngươi đừng mơ tưởng nói ngụy biện, hài tử không phải ngươi mang đi, vậy ngươi chạy cái gì chứ?” Nam Cung Dực cười lạnh nói.
“ Ta nghĩ chính là ngươi muốn dẫn người đến giết ta, ta tự nhiên muốn chạy, chẳng lẽ tùy ý đứng đó để ngươi đến giết? Về phần hài tử, ngươi một mực chắc chắn là ta mang hài tử đi, chẳng lẽ ngươi lúc ấy ở hiện trường? Là ngươi giúp ta phá giải kết giới?” Hách Liên Tử Phong hỏi ngược lại.
Nam Cung Dực cả người chấn động, ánh mắt hiển lộ ra vài phần bối rối, hắn không dám ngẩng đầu lên nhìn Tử Yêu , sợ lão sẽ nhìn ra đầu mối. Nếu như Tử Yêu biết hắn có biện pháp có thể phá giải kết giới, tinh tế tìm tòi nghiên cứu, hậu quả cũng dễ dàng nghĩ được.
Hắn khẽ mỉm cười, thay đổi một bộ thần sắc, ấm giọng nói: “ Ta nghĩ cái này có thể là hiểu lầm, mới vừa rồi cũng là ta nhất thời nóng lòng, cho là Phong thiếu gia ngươi đi cứu đứa bé đó, cho nên mới dẫn người đuổi theo đến đây. Sớm biết là một hiểu lầm, chúng ta cũng sẽ không phí nhiều khí lực như vậy. Phong thiếu gia, ngài cũng là, vì sao không nói rõ ràng sớm một chút, ngược lại đi nhảy xuống sông chứ? Hiện tại khiến cho ngài toàn thân đều ướt hết, ta thật là có lỗi đi?”
Hách Liên Tử Phong xuy lạnh một tiếng, không nhìn tới hắn.
Tầm mắt Tử Yêu ở giữa hai người Nam Cung Dực cùng Hách Liên Tử Phong dò xét qua lại, hắn hiển nhiên lời người nào cũng không thể tin tưởng, tự có một phen phán đoán. Một lúc lâu, hắn mở miệng nói: “ Thôi, chuyện này ngừng ở lại đây đi, Bổn tọa không muốn tiếp tục truy cứu nữa. Qua mấy ngày nữa, chính là một ngày trong đại để Bắc Thần gia tộc chúng ta đứng lên một lần nữa, hai người các ngươi đến lúc đó biểu hiện tốt hơn nữa, đến lúc đó, người nào có công lao lớn nhất, Bổn tọa liền tự mình truyền thụ cho hắn một môn tuyệt kỷ, Bổn tọa tuyệt không thiên vị. Bất quá điều kiện tiên quyết là, hai người các ngươi từ khoảnh khắc này dừng lại bất kỳ tranh đấu lẫn nhau, nhất trí cùng nhau đối ngoại. Nếu để cho Bổn tọa phát hiện người nào vén lên tranh đoan, Bổn tọa đầu tiên liền diệt người đó!”
Nam Cung Dực cùng Hách Liên Tử Phong hai người nhất tề chấn động trong lòng, hướng về phía Tử Yêu thật sâu khom người cúi xuống, song song gật đầu lên tiếng.
“ Dạ, lão tổ tông.”
“ Dạ, Tử Yêu đại nhân.”
Đợi hai người ngẩng đầu lên, thân ảnh của Tử Yêu đã biến mất không thấy đâu, ba mặt trên nước sông, chỉ để lại những rung động nhợt nhạt, chứng minh thật sự hắn từng xuất hiện ở nơi này.
“ Phong thiếu gia quả nhiên hảo tâm kế a, như vậy cũng có thể chạy trốn tội lỗi a.” Nam Cung Dực thanh âm cười lạnh, lộ ra mấy phần khinh thường.
Hách Liên Tử Phong vẻ mặt khinh thường càng đậm, thậm chí ngay cả con mắt cũng không nhìn hắn một cái: “ Với kẻ tiểu nhân ti tiện, ta không có lời gì muốn nói, tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong, Hách Liên Tử Phong phi thân lên, lướt sóng mà đi, cực kỳ nhanh rời khỏi tại chỗ.
Cũng không biết Tiểu Nguyệt Nha như thế nào? Để bé một mình một người, nhốt ở bên trong nhà kho, bé sẽ không sợ sao?
Hết thảy đều nằm trong kế hoạch của hắn, ngoài kế hoạch chính là, lão tổ tông phát hiện hắn đi cứu Tiểu Nguyệt Nha nhưng mà không có trừng phạt hắn, hắn có chút nghi ngờ, lão tổ tông phát hiện cái gì sao? Hắn tăng nhanh cước bộ.
“ Phong thiếu gia.”
“ Phong thiếu gia.”
“ ……….”
Từ khi bắt đầu vào phủ, dọc theo đường đi các thủ vệ đều rối rít hướng hắn chào hỏi vấn an.
Hách Liên Tử Phong một đường đi tới ngoài cửa nhà kho, hắn làm bộ là như không chú ý đi ngang qua, không muốn khiến cho người khác chú ý, ai ngờ, tầm mắt đạt tới nơi nhưng chỉ thấy cửa nhà kho bị mở ra, trong lòng hắn căng thẳng, thấy ngoài cửa nhà kho có thủ vệ tuần tra, hắn đi tới.
“ Đã xảy ra chuyện gì? Buổi tối sao đem nhà kho mở ra rồi?”
Trong trí nhớ của hắn, nhà kho lúc ban đêm bình thường cũng sẽ không có người nào đi vào, cho nên hắn mới yên tâm để Tiểu Nguyệt Nha ở nơi này, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong lòng hắn bắt đầu lo lắng. Một bên hỏi thủ vệ, một bên lấy tầm mắt nhìn cảnh quang xung quanh tra xét. Khi tầm mắt hắn quét qua thùng gỗ bị ngã ở trên mặt đất, trong lòng hắn đều nhanh muốn nhảy ra ngoài, Tiểu Nguyệt Nha xem ra là thật đã xảy ra chuyện rồi.
“ Hồi bẩm Phong thiếu gia, cửa nhà kho không phải chúng ta mở ra, giống như là có người tử bên trong mạnh mẽ đẩy ra, ngài nhìn xem, ở bên này cửa còn có rất nhiều dấu chân.”
Hách Liên Tử Phong hơi kinh ngạc, theo phương hướng chỉ điểm của thủ vệ nhìn lại, quả nhiên ở bên cạnh cửa vị trí xuống dưới, thấy được rất nhiều dấu vết chân xốc xếch, khóe miệng hắn mỉm cười co rút lại, chỗ trán rơi xuống ba đường hắc tuyến dựng thẳng, hắn thật không dám tin tưởng, bởi vì …. đây một ít dấu chân rõ ràng chính là thuộc về Tiểu Nguyệt Nha, hai miếng cửa sắt khổng lồ như thế không nhấc nổi lại bị Tiểu Nguyệt Nha mở ra a? Bé chỉ là hài tử mà thôi, làm sao có khí lực lớn như vậy đẩy ra hai miếng cửa sắt đây?
“ Phong thiếu gia, người xem, cái thanh khóa này còn có lưu lại một đạo dấu vết rất kỳ quái, giống như là bị một cái lực lượng mạnh mẽ bổ ra.”
Hách Liên Tử Phong đem khóa cầm lấy, nhìn từ trên xuống dưới, lại càng kinh ngạc. Dấu vết kia không giống như là bị đao kiếm chém, cũng không giống là dấu tay, vậy sẽ là cái lực lượng gì đây? Hơn nữa từ vị trí dấu vết nhìn lại, lực lượng này hắn là nội lực từ trong nhà kho phát ra bên ngoài, chẳng lẽ trong nhà kho này trừ Tiểu Nguyệt Nha ra, còn xuất hiện một người khác sao?
Hắn giả vờ xem xét xem trong nhà kho có bị mất cái gì hay không, đem các góc mảnh của nhà kho tra xét một lần, cũng không có phát hiện tung tích của Tiểu Nguyệt Nha. Bé rốt cuộc đã đi nơi nào đây? Hắn vội vàng đẩy cửa ra, bắt đầu tìm kiếm ở bốn phía phủ đệ.
“ Phong thiếu gia.”
“ Phong thiếu gia.”
“ ………”
Nhiều đội thủ vệ tuần tra hướng hắn vấn an.
Hách Liên Tử Phong làm bộ không chút để ý tản bộ, ánh mắt lại đam các ngõ ngách quét sạch một lần. Trải qua hậu viện phòng bếp, hắn còn cố ý đi vào, cẩn thận ngó nhìn mỗi cái góc ở trong phòng bếp.
Trong phòng bếp, còn có mấy vị gia phó đang bận bận rộn rộn, có người đang nấu một bát canh, mùi thơm xa xa liền có thể ngửi thấy được.
“ Bát súp này là vì người nào nấu?” Hắn lạnh giọng nói.
“ Hồi Phong thiếu gia là Bắc Thần đại nhân phân phó, nói là cho một con Thú cưng mới của người làm thức ăn.”
“ Thú cưng mới?”
“ Đúng vậy, nghe nói Bắc Thần đại nhân bắt được một con sủng vật mới, nhốt ở bên trong lồng vàng, phân phó chúng ta đem bát canh nấu xong sau đó đưa cho nó, bất quá nó cũng rất kỳ quái, canh này bình thường là để cho nữ nhân uống, bổ dưỡng dùng để dưỡng nhan, Bắc Thần đại nhân thế nhưng lại muốn chúng ta đem canh này đưa đến cho thú cưng mới, thật là kỳ quái a……..” Hạ nhân không hiểu lắc đầu nói.
Hách Liên Tử Phong càng thêm kinh ngạc, hắn chưa từng thấy qua lão tổ tông nuôi bất kỳ một con thú cưng nào, nếu là người mới nhận được một con thú cưng, duy nhất có thể chính là………
Chân mày hắn nhíu chặt lại, cười lạnh.
Vân Huyên, ngươi thật ngu ngốc, khó trách lão tổ tông không trách tội hắn, thì ra là người lão muốn đã nằm trong tay lão rồi. Bất quá, mặc kệ đi, Vân Huyên chết hay sống cùng hắn có quan hệ gì đâu? Hắn chỉ cần đem Tiểu Nguyệt Nha bảo vệ tốt, hoàn hảo không có tổn hao gì đem Tiểu Nguyệt Nha trả lại trong tay Khê Nhi, hắn liền không có gì tiếc nuối.
Về phần những người khác, không có ở trong phạm vi trách nhiệm của hắn.
“ Như thế này, chuẩn bị cho ta một bát canh giống như vậy, hơn nữa chuẩn bị thêm một ít điểm tâm cùng thịt để ăn, đều đưa đến trong phòng ta đi.” Trước khi hắn rời đi, Hách Liên Tử Phong phân phó nói.
“ A?” Hạ nhân kia rất là kinh ngạc, hắn mới vừa rồi nói tất cả canh này đều để cho nữ nhân uống, bỗ dưỡng dùng để dưỡng nhan, làm sao Phong thiếu gia cũng muốn một bát canh này chứ? Còn có trong ngày thường, Phong thiếu gia thế nhưng rất ít khi ăn điểm tâm, hôm nay khác thường như thế, quái, thật là quái a. Bất qua, nếu là chủ tử phân phó, hắn làm theo là được, không nghi ngờ gì nữa, hắn đáp lại nói: “ Tốt, tiểu nhân làm như thế này liền đưa đi cho ngài.”
Hách Liên Tử Phong rời đi phòng bếp, tiếp tục hướng về những địa phương khác tìm kiếm. Đợi khi thân ảnh của hắn rời đi, một cái thân ảnh nho nhỏ từ trong góc tường từ từ đi ra ngoài, bé một đường cũng là dán vào góc tường đi, thân ảnh thấp bé, hơn nữa được bóng đêm che dấu, thủ vệ tuần tra rất khó phát hiện bé, chỉ cho là có con rắn, côn trùng, chuột, kiến ở trong bụi cỏ ba động, cũng là không có để ý cho lắm.
Thân ảnh nho nhỏ từ góc tường chậm rãi dịch chuyển đi ra ngoài, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xạ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé, chỉ một thoáng, ánh sao sáng như ngọc, giống như một tiểu tiên đồng hạ xuống nhân thế, bé chính là người từ trong nhà kho trốn đi ra ngoài, Tiểu Nguyệt Nha.
Bé ở trong nhà kho cùng hai miếng cửa sắt phân cao thấp hồi lâu, rốt cuộc phẫn nộ của bé bộc phát, kích thích ra lực lượng thần ký Nguyệt Nha của bé, đúng là ngạnh sinh sinh đích ( kiên cường, cố gắng) đem cửa sắt bị khóa chém thành hai nửa, cửa sắt theo đó mở ra, cho nên bé từ trong nhà kho bò ra bên ngoài, bắt đầu hóa thành một cái tinh linh nho nhỏ trong đêm tối, ở bốn phía phủ đệ du tẩu.
Trong lúc bất chợt, ngửi thấy được mùi thơm, bụng nhỏ lại vừa lúc lên tiếng kêu lên, thật đói nga!
Cho nên, bé mem theo mùi thơm tiếp tục vượt qua ba chân tường, cuối cùng rốt cuộc đi tới cửa phòng bếp, nuốt từng ngụm nước miếng, bé tiểu tâm dực dực ( cẩn thận) đi vào.
Trong phòng bếp, vừa mới chuẩn bị tốt một nhóm ăn khuya cùng canh, lãnh sự đầu bếp phân phó người phía dưới nói: “ Các ngươi trước tiên đem những thứ này đưa tới chỗ các vị chủ tử, ta tự mình chuẩn bị bữa ăn khuya cho Phong thiếu gia.”
“ Dạ!” Chúng hạ nhân nhất tề trả lời.
Rất nhanh, mọi người lần lượt từ trong phòng bếp lui đi ra ngoài, trong phòng bếp chỉ còn lại có thanh âm của đầu bếp thái rau cùng xào thức ăn.
Tiểu Nguyệt Nha chịu không được mùi thơm của thức ăn, lớn mật sờ soạng đi vào.
“ Thật đói a!” Tiểu Nguyệt Nha vừa vuốt bụng, vừa kiễng mủi chân, ngẩng đầu nhìn lên từng dãy thức ăn để trên bàn, thừa dịp đại thúc đang thái thức ăn, nhìn không thấy tới bé, tay nhỏ bé của bé mở ra, bắt đầu lấy một số lớn điểm tâm, liên tục không ngừng được hướng cái miệng nhỏ nhắn lấp đầy.
Ừ, mùi vị cũng không tệ lắm, nếm thử cái loại này nữa.
Một cái tay khác liền bắt hai khối, đại thúc làm đồ ăn xoay người lại, bé vội vàng trốn vào trong gầm bàn, nhìn chân của đại thúc, ở trước mắt bé lắc lư tới lui, bé nhỏ giọng ăn điểm tâm, không dám phát ra thanh âm lớn.
Rất nhanh, một cái hộp đựng thức ăn cao ba tầng bầy đặt ở trước mặt của bé, bé nhìn thấy đại thúc đem một mâm thức ăn cùng điểm tâm để vào trong hộp đó.
Bộ dáng này thật là ngon a.
Bé không nhịn được nuốt nước miếng, từ từ hướng hộp đựng thức ăn bò qua, vì không để cho đại thúc làm đồ ăn phát hiện bé, bé cơ hồ là trộm cầm một khối liền lập tức đi vòng vèo đến dưới gầm bàn, trở ra ăn trộm một khối nữa, đi vòng vèo trở về, lập lại như thế, đợi đến đại thúc làm đồ ăn đem các món ăn mới làm tốt bưng khi đi tới, một mâm điểm tâm đã bị bé ăn gần hết.
“ Đâu hết rồi? Chẳng lẽ là ta mới vừa rồi quên để lên sao?” Vị đầu bếp kia cũng đã lớn tuổi, hay quên a, cho nên lại lần nữa sắp xếp một mâm điểm tâm đồng dạng như vậy.
“ Ba, ba , ba” đem hộp đựng thức ăn song song đặt lên nhau, hắn chuẩn bị tự mình đem hộp đựng thức ăn đưa đến cho Phong thiếu gia.
Tiểu Nguyệt Nha cũng không vui lòng, mới vừa rồi cái khay điểm tâm kia thật sự là rất ngon a, bé còn không có ăn đủ đâu. Cho nên mở bắp chân ra, đuổi theo đầu bếp đưa hộp thức ăn đi.
Vừa vặn, Hách Liên Tử Phong còn đang ở nơi khác tìm kiếm tung tích của Tiểu Nguyệt Nha, chưa có trở lại gian phòng. Đợi sau khi đầu bếp phó đem hộp thức ăn bầy ở trong gian phòng của hắn, liền lui đi ra ngoài.
Tiểu Nguyệt Nha núp ở góc tường, vẫn đợi sau khi đại thúc đi ra, bé mới từ từ trốn vào gian phòng.
” Thật đáng ghét, đại thúc làm sao lại đem hộp đựng thức ăn để cao như vậy?”
Bé nhìn lên cái bàn cao hơn nàng hai cái đầu, chu lên cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn. Với, với, với….. Với hồi lâu cũng không có với tới, cái ghế lại cao, bé liền không trèo lên được, nhưng bé rất khẩn cấp a.
Lúc này, ngoài cửa có tiếng bước chân truyền đến, bé sợ hết hồn, liền chui vào gầm giường.
“ Hai người các ngươi thủ ở chỗ này cho ta, một khi phát hiện Hách Liên Tử Phong có phản ứng dị thường, hoặc phát hiện tung tích của đứa bé kia, liền lập tức hướng ta hồi báo.”
“ Dạ, Dực công tử.”
“ Chờ một chút!” Nam Cung Dực ngửi thấy được mùi thơm tử trong phòng bay ra. Hắn bước đi vào, không nhịn được chê cười: “ Hách Liên Tử Phong thật là có nhã hứng a, đã trễ thế này cùng chuẩn bị một bữa ăn ngon như thế, canh cẩu kỷ hạt sen……. Canh này dùng để nữ nhân bồi bổ hắn cũng uống?”
Hách Liên Tử Phong? Chẳng lẽ nơi này chính là gian phòng của tóc trắng thúc thúc? Tiểu Nguyệt nha ở dưới giường hưng phấn lên, nhất thời hưng phấn quá …, đầu nhỏ đụng vào trên cột giường.
“Người nào?” Nam Cung Dực đã nhận ra khác thường, một đôi ánh mắt tinh nhuệ, hướng dưới sàng tìm tòi đến.
Tiểu Nguyệt nha tay nhỏ bé dùng sức che miệng mình, không để cho mình phát ra một chút thanh âm nào. Nhưng là vô dụng, mội cái cánh tay từ bên ngoài đưa vào, đem bé từ dưới sàng kéo đi ra ngoài.
“Buông, buông!” Tay nhỏ bé quơ, bé bị ôm lên cao.
Nam Cung Dực không ngờ mình dừng lại trong chốc lát, lại có thể thu hoạch lớn ngoài ý muốn như thế, nhìn tiểu bất điểm trong tay, hắn vui vẻ nở nụ cười.
“ Ngươi tên tiểu tử này thật có thể trốn tránh a, lại trốn ở dưới sàng Hách Liên Tử Phong, còn nhận ra thúc thúc không? Thúc thúc là người đem ngươi từ trong kết giới cứu ra ngoài a.”
Tiểu Nguyệt Nha nhìn chăm chú hắn một cái, người này đích xác là cùng tóc trắng thúc thúc cũng nhau đến đem bé cứu ra, nhưng là tóc trắng thúc thúc tựa hồ không thể nào thích hắn, cho nên bé cũng không thích.
“ Ngươi mau buông ra! Ta muốn ở chỗ này chờ tóc trắng thúc thúc trở lại.” Chân của bé hướng về phía trước ngực của Nam Cung Dực đạp.
Sắc mặt Nam Cung Dực trầm xuống, “ ba , ba” mấy cái điểm huyệt đạo của bé, đem bé đặt ở trong áo ngoài của mình, mang ra khỏi gian phòng.
“ Vật nhỏ, thúc thúc làm như vậy cũng là vì tốt cho ngươi, nếu như ở trong phủ bị lão yêu quái phát hiện ngươi, nhất định sẽ ăn ngươi, thúc thúc cũng là vì cứu ngươi a.” Hắn vừa dụ dỗ, vừa đem bé mang về gian phòng của mình. Nam Cung Dực đi rất gấp gáp, không có lưu ý đến gian phòng trên mặt đất nhiều hơn một đồ vật.
Hách Liên Tử Phong ở phủ đệ liên tục vòng vo vài vòng, cũng không có bất kỳ kết quả nào. Hắn không khỏi có chút nhục chí, kéo thân thể mỏi mệt trở lại gian phòng, đầu tiên là ngửi thấy được mùi thơm của canh, hướng hộp đựng thức ăn trên bàn liếc mắt nhìn, đem canh cùng cái khay điểm tâm cùng thịt các món ăn nhất nhất bầy ở trên bàn.
Thật ra thì hắn cũng không đói, hắn kêu làm nhưng thứ thức ăn này, là chuẩn bị chờ khi hắn tìm được Tiểu Nguyệt Nha sau đó cho bé ăn đầy bụng.
Cả phủ đệ tìm khắp mấy lần, Tiểu Nguyệt Nha sẽ đi nơi nào đây? Hắn mày kiếm khóa chặc bắt đầu lo lắng, ánh sáng lóe lên đột nhiên liếc thấy trên mặt đất thật giống như có một đồ vật, hắn nhìn kỹ, thần sắc đại biến.
Trên mặt đất lưu lại vật phẩm không phải gì khác, chính là một cái giày thêu nhỏ ở trên chân của Tiểu Nguyệt Nha rơi ra, đây tuyệt đối là của Tiểu Nguyệt Nha, Hách Liên Tử Phong nhận ra được.
Hắn đột nhiên vọt ra ngoài cửa phòng, trái phải tuần tra, thần thức quét ngang, rất nhanh phát hiện không xa ở trong phòng có hai tiếng hít thở nhợt nhạt ở chỗ mai phục, nếu không phải hắn cố ý tuần tra, thật đúng là khó phát hiện.
“ Đi ra cho ta!” Hắn quát chói tai một tiếng, đồng thời đánh ra một chưởng, đánh hướng nơi ẩn thân của một gã cao thủ, kình khí cường đại đem cao thủ núp ở trong bóng tối đánh đi ra ngoài, hắn quay cuồng vài lần liền đến trước mặt Hách Liên Tử Phong, một người khác nhận thấy được không ổn liền chạy trốn.
Hách Liên Tử Phong hai mắt sáng ngời, một đạo tử quang ở đáy mắt hắn hiện lên, chỉ nghe “ Rống” một tiếng, một con huyễn thú màu tím liền rời đi thân thể của hắn, hướng về phía thân ảnh thoát đi nhào tới.
“ A!” Cao thủ đang chạy trốn chỉ tới kịp kinh hô một tiếng, cả người liền bị huyễn thú màu tím cắn nuốt, không lưu một tia dấu vết.
Gã cao thủ còn lại sợ ngây người, cả người lay động: “ Phong thiếu gia, chúng ta chẳng qua là phụng mệnh làm việc, xin ngài hạ thủ lưu tình!”
“ Phụng mệnh làm việc? Là ai sai sử các ngươi? Là Nam Cung Dực sao?” Hách Liên Tử Phong luôn miệng hỏi, chưởng lực trên tay phải của hắn, huyền khí không ngừng ngưng tụ, cho tên cao thủ này uy hiếp rất lớn.
Hắn biết nếu như mình trả lời sai lầm hoặc là cho Phong thiếu gia đáp án không hài lòng, sau một khắc hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Hắn liên tiếp gật đầu nói: “ Không sai, thật là Dực công tử sai sử chúng ta, hơn nữa, bên trong phòng của ngài ẩn nấp một cô bé, cũng bị Dực công tử mang đi, chuyện tiểu nhân biết cũng chỉ có như vậy thôi, xin ngài hạ thủ lưu tình.”
Vì mạng sống, cao thủ một hơi đã kể những gì mình biết được ra hết, Hách Liên Tử Phong lạnh lùng nhìn chăm chú hắn, nói: “ Cút đi!”
“ Đa tạ Phong thiếu gia! Đa tạ Phong thiếu gia!” Cao thủ nhẹ nhàng đứng dậy, chạy trối chết.
Gã cáo thủ đó vừa chạy đến nửa đường, phía sau truyền đến thanh âm trường kiếm phá không, đợi quay đầu lại nhìn lên, một thanh trường kiếm sắc bén đã đi tới lưng của hắn, chỉ nghe “ Răng rắc” một tiếng giòn vang, trường kiếm từ trước ngực hắn đâm thủng qua ngực.
“ Vì………..sao?” Hắn thống khổ mà không hiểu nhìn về phía Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên Tử Phong sườn mặt lạnh lùng che dấu ở trong bóng tối, thanh âm lạnh như băng nói: “ Ai dám thương tổn người ta quan tâm, nhất định phải chết!”
Phút chốc, cao thủ kia không cam lòng trợn to hai mắt, thẳng tắp té xuống, chết không nhắm mắt. Đúng là, hắn chết vô cùng oan ức, bởi vì hắn chẳng qua là phụng mệnh làm việc, song, ai bảo chủ tử của hắn là Nam Cung Dực đây?
Hách Liên Tử Phong hiện tại thật hối hận, mình thật không nên ký hạ khế huyết kia, cả trong phủ Bắc Thần này, người hắn muốn giết nhất chính là Nam Cung Dực, mà bây giờ, hắn lại không thể.
“ Nam Cung Dực.” Hắn ánh mắt lạnh lùng trong đêm đen tựa như tia chóp xuyên thấu màn đêm, sát khí bức người.
“Nam Cung Dực, ngươi tốt nhất không nên thương tổn Tiểu Nguyệt nha, nếu không nghe lời, ta nhất định phải để sống không bằng chết.”