Ở bên ngoài nhà kho tiếng bước chân càng ngày càng nhiều, Hách Liên Tử Phong nghe được một thanh âm quen thuộc, đó là thanh âm của Nam Cung Dực, hắn cuối cùng vẫn là tìm được nơi này rồi.
Người nay quả nhiên là không thể tin được, trước một khắc còn muốn trợ giúp bọn họ chạy trốn khỏi nơi này, nhưng bây giờ lại mang người đi tìm kiếm bọn họ.
“ Tiểu Nguyệt Nha, đợi ở chỗ này không nên cử động, chờ thúc thúc trở lại, đã nghe chưa?”
Tiểu Nguyệt Nha đang ngủ mơ mơ màng màng, nghe được thanh âm của hắn, mơ mơ màng màng gật gật đầu.
Cũng không lâu lắm, cửa nhà kho được mở ra.
Đây là một trong mấy chỗ cuối cùng bọn họ chưa có lục soát qua, Nam Cung Dực hướng về phía bọn thủ hạ phất tay một cái, nói: “ Lục soát cẩn thận cho ta, mỗi một cái từng một cái hốc cũng không được bỏ qua!”
“ Da, Dực công tử.”
Một nhóm người dẫn đầu đi vào.
Đột nhiên, mắt thấy một đạo tật phong (gió mạnh) quét tới, phương hướng ngược nhau với bọn họ, hướng ngoài cửa xông ra. Bóng người kia tốc độ quá là nhanh, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy được một bóng dáng màu tím, sát bên người mình mà qua, nếu nói là còn có đặc thù khác mà nói…, đó chính là hắn có một đầu tóc trắng.
Nam Cung Dực cũng là khẽ giật mình sửng sốt một chút, hoảng thần trong chốc lát, đối với thân ảnh mới vừa xoẹt qua cánh tay hắn hướng ngoài cửa chạy đi, trong thoáng chốc hắn cùng người này đối mặt nhau, hắn phảng phất thấy được một nụ cười lạnh khiêu khích hướng về phía hắn.
“ Là Hách Liên Tử Phong, hắn quả nhiên ở chỗ này, đuổi theo! Nhất định phải đuổi kịp hắn!”
Hắn loáng thoáng thấy trong tay Hách Liên Tử Phong ôm một đoán quần áo, bộ dáng đội lên, phải chăng là đứa bé kia. Ánh mắt của hắn trầm xuống, cười lạnh lùng.
Hách Liên Tử Phong, đây là ngươi tự tìm lấy, không nên trách ta.
“ Đuổi theo, nhất định phải đuổi kịp hắn, không tiếc bất cứ giá nào.”
Cửa nhà kho bị đóng lại thật mạnh, ở bên ngoài nhà kho người đi không còn ai, trong nhà kho liền khôi phục yên tĩnh.
Hách Liên Tử Phong ôm một vật trong ngực, triệu hồi ra Côn Bằng thần thú, khống chế nó bay lên cao, rời đi phủ đệ.
Các cao thủ gác cửa thấy vậy, rối rít ngửa đầu nhìn xa xa, mất đi chú ý. Nam Cung Dực bước tới trước từng bước, che cười nói: “ Thần thú sao? Thần thú cũng không phải chỉ có một mình ngươi có, Hạc Tiên đuổi theo nó.”
Khi hắn gọi trở về, một con Tiên Hạc toàn thân màu trắng, xuất hiện ở trên bầu trời phủ đệ, lông vụ toàn thân đều màu trắng, vốn phải là thánh khiết không gì sách được, song khi nhìn kỹ lại, Bạch Hạc có một đôi mắt lóng lánh nửa đen nửa tím quang mang, làm cho người khác nhìn cảm thấy kinh hãi.
Các cao thủ trước mắt đều sáng ngời, phảng phất cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Nam Cung Dực triệu hồi ra thần thú có thực lực cường đại như thế.
“ Hết thảy lên cho ta, cho các ngươi biết được uy lực của thần thú.”
Nam Cung Dực không có tính toán một mình một người đuổi theo, mà là đem tất cả cao thủ tại chỗ toàn bộ kêu lên, cùng nhau cùng hắn ngồi trên Hác Tiên thần thú đuổi theo. Hạc Tiên thần thú hình thể khổng lồ, có thể dung nạp hơn mười người, cho nên cho dù là cộng thêm những cao thủ này, nó cũng có thể bay rất tự nhiên.
Nam Cung Dực đứng ở phía đầu tiên, cúi người vuốt ve đỉnh đầu của Hạc Tiên, thanh âm mềm mại lời nói nhỏ nhẹ, nói: “ Hạc Tiên, ngươi yên lặng đã vạn năm, rốt cuộc cũng có thể hiện thân trên đời này, để cho mọi người nhìn xem thần uy của ngươi, cố gắng đừng đi xuống so với những thần thú khác.”
Một phen khích lệ làm cho Hạc Tiên thần thú cao vút thét dài một tiếng, tinh thần phấn chấn, nó vung lên hai cánh, nhanh như tia chớp phóng lên cao, đuổi theo Côn Bằng thần thú ở phía trước.
Ở chỗ cao Vọng Tinh Lâu, Tử Yêu đứng chấp tay lại, trong phủ phát sinh hết thảy đều nằm trong đáy mắt của hắn, hắn đưa mắt nhìn xa nhìn hai con thần thù lần lượt rời đi phủ đệ, hắn tà tứ khẽ câu khóe môi, lộ ra mấy phần đắc ý: “ Bổn tọa có hai người lực lượng ngang nhau như thế làm thủ hạ, lo gì nghiệp lớn không thành?”
“ Ngươi giữ lại Nam Cung Dực, chính là vì kích thích Hách Liên Tử Phong?” Tiểu Phượng Hoàng ở trong lồng tre màu vàng đột nhiên mở miệng nói.
“ Nếu không, ngươi cho rằng là cái gì đây?” Tử Yêu ở mép miệng nụ cười giương lên lớn hơn nữa, “ Ngươi thật là cho rằng Bổn tọa không hiểu được lòng người sao? Nam Cung Dực dã tâm bừng bừng, trong lòng thời thời khắc khắc đều đánh một cái tính toán, như thế nào lại đồng ý thật tình quy thuận Bổn tọa? Bất quá người như vậy cũng có giá trị của hắn ở chỗ, nếu như không có hắn ở bên cạnh khiêu khích, dựa vào tính tình của Phong Nhi, nó chỉ ngày càng hao mòn, không có ý cầu tiến, mất đi ý chí chiến đấu. Bắc Thần gia tộc ta cần là một người có thể cầm quyền sanh sát trong tay, dã tâm bừng bừng, mà không phải là một người sa vào nhi nữ tình trường, người không muốn tiến thủ.”
Vân Huyên nghe được những lời của hắn, không khỏi đối với hắn sinh ra vài phần bội phục, nếu như đổi lại là nàng, khi biết rõ được bản tính của Nam Cung Dực, lựa chọn đầu tiên ở trong lòng của nàng nhất định sẽ trừ đi hắn, từ trước đến giờ cũng là chánh tà rõ ràng, nàng tuyệt đối không cho phép người trong lòng mang quỷ ở lại bên cạnh mình. Mà Bắc Thần thế nhưng lại có thể nhìn thông thấu lòng người như thế, hơn nữa có thể lợi dụng tốt như thế, ít nhất ở điểm này nàng cảm thấy không bằng……
“ Chẳng lẽ ngươi không sợ có một ngày ngươi kiểm soát không được, ngươi không có cách nào để khống chế hắn nữa, hoặc là nói, có một ngày Bắc Thần gia tộc sẽ bị hủy ở trong tay hắn?”
Tử Yêu suy suy cười một tiếng nói: “ Nếu như thật có ngày như thế, đó chính là Bắc Thần gia tộc ta vô năng, không có gì để tiếc hận. Quyền lực chi tranh vốn là rất tàn khốc, ai có thể cười đến cuối cùng, người đó chính là người chiến thắng. Hắn nếu có năng lực này, liền chứng minh ánh mắt của Bổn tọa không có sai. Chỉ tiếc, hắn không phải là hậu duệ truyền thừa của Bắc Thần gia tộc ta, nếu như hắn có thể đổi chỗ với Phong Nhi mà nói, có lẽ, Bổn tọa có thể không có chút nào giữ lại đem tu vi của cả cuộc đời ta toàn bộ truyền thụ cho hắn, nhân tài như vậy chính là hi vọng của Bắc Thần gia tộc ta một lần nữa quật khởi.”
Hắn lại đối với Nam Cung Dực đánh giá cao như thế, Vân Huyên khó mà hiểu.
Dư quang, nhìn thấy đỉnh đầu Tiểu Phượng Hoàng nhẹ nhàng lay động, Tử Yêu làm bộ như không có phát hiện, mép môi lộ ra nụ cười thần bí khó lường.
Bóng đêm cuồn cuộn, nước sông dậy sóng, hai con thần thú cách sông lớn mà giằng co.
Hách Liên Tử Phong nhìn thấy Nam Cung Dực ngồi trên Hạc Tiên Thần thú, lộ ra vẻ kinh ngạc, Hạc Tiên thần thú một trong mười thần thú giữ cửa của thập đại học viện lại rơi vào tay của hắn, hắn là như thế nào lấy được? Chiếm được một bảo vật như vậy, hắn lại không giao nộp cho lão tổ tông, mà là đem những thứ Kim Ngân tài bảo vô dụng kia toàn bộ nộp lên cho lão tổ tông, có thể nghĩ, tâm cơ của người này sâu như thế nào.
“ Nam Cung Dực, ta quả nhiên xem thường ngươi, đem ngươi giữ lại ở Bắc Thần gia tộc, sớm muộn gì cũng trở thành khối u ác tính của Bắc Thần gia tộc.”
“ Như thế nào? Muốn giết ta sao? Ngươi nhưng là đã theo ta ký kết khế huyết, trừ phi là ngươi nghĩ cùng ta đồng quy vu tận, nếu không nghe lời, ngươi căn bản không giết được ta.”
Nam Cung Dực đắc ý nở nụ cười, phóng phật hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của hắn.
Hách Liên Tử Phong sắc mặt căng thẳng, lộ ra tức giận. Ký hạ khế ước, làm như vậy là để cứu Tiểu Nguyệt Nha, hắn không có lựa chọn nào khác, song vì giết một con chó, mà liều mạng, một chút cũng không có đáng giá. Hắn từ từ thu hồi tức giận, đem vật cầm trong tay một đoàn xiêm ý sửa sang lại, nghiêng người ngăn cách tầm mắt của đám người Nam Cung Dực.
Nam Cung Dực thăm dò, nhìn quanh một đoàn quần áo trong tay hắn, thấp giọng hù dọa nói: “ Đứng ẩn giấu, ta chính là phụng mệnh của Tử Yêu đại nhân, đến đây đem đứa bé kia mang trở về, trên thực tế ta cũng không muốn thương tổn đứa bé này, thương tổn nó chỉ làm cho ta mang đến phiền toái mà thôi, đối với ta một chút chỗ tốt cũng không có, ngươi muốn trách thì trách lão tổ tông của ngươi a!”
“ Có bản lĩnh, ngươi liền đến đây thử một chút.” Trường kiếm ở trong tay Hách Liên Tử Phong vù vù, kiếm khí màu tím lấy hắn làm trung tâm hướng xung quanh khoách tán ra, một vòng tiếp theo một vòng, tạo nên thủy bàn lay động.
Nam Cung Dực lui về phía sau hai bước, mà hơn mười gã cao thủ đi theo phía sau hắn nhất tề sắp xếp mở ra trận thế, ngăn trở ở trước mặt hắn.
“ Tiểu nhân nhát gan.” Hách Liên Tử Phong thanh âm lãnh xích ( lạnh lùng, chê bai), liền mở ra kiếm khí, hướng đối phương công kích tới, vô số kiếm khí ở trên khoảng không trên mặt sông kịch liệt giăng khắp nơi.
Trong nhà kho yên tĩnh, một mảnh ánh trăng từ ngoài cửa sổ ở trên mái nhà an tĩnh chiều xuống, vừa vặn chiếu vào một chỗ nửa mở nửa kín ở trong thùng rượu. Chỗ sâu trong thùng rượu, có một bóng người nho nhỏ co rúc ở trong nơi đó, ánh trăng mềm mại vuốt ve mặt của bé, bé vẫn duy trì tư thế ngủ như trẻ con nguyên thủy nhất, hương vị ngọt ngào ngủ ở nơi đó, căn bản không biết ở bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Ánh trăng từ từ chếch đi, càng rơi càng sâu, cùng ngày thường điểm mặt trời nổi lên, trên mặt sông chiến đầu đã chuẩn bị kết thúc, trải qua một đêm chiến đấu, song phương thế lực ngang nhau, quân đã quá mỏi mệt.
Những cao thủ đi theo Nam Cung Dực đến đây đuổi bắt Hách Liên Tử Phong, mọi người đều là tinh anh của Bắc Thần gia tộc, Huyền giai đều từ Huyền Hoàng trở lên, Hách Liên Tử Phong lấy một địch hơn mười người, vẫn không có rơi vào thế hạ phong, đã là vô cùng tuyệt vời.
“ Tử Phong thiếu gia, hài tử ở trong ngực ngài chính là người lão tổ tông muốn, ngài vẫn là đem người gia ra đây đi, không nên tiếp tục đấu tranh vô vị nữa, lão tổ tông ra lệnh là ai cũng không thể làm trái ý được.” Có một cao thủ trong đó đứng ra nói.
Bọn họ cũng biết nếu như tiếp tục giao chiến đi xuống chỉ là lưỡng bại câu thương mà thôi, Hách Liên Tử Phong thủy chung vẫn là hậu duệ của Bắc Thần gia tộc, trên người chảy xuôi dòng máu của Bắc Thần gia tộc, bọn họ không hi vọng hắn bị thương. Nhưng nếu như không hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ cũng giống như trước trốn không thoát bị trách phạt, quyền hánh dưới tướng, bọn họ vẫn là hy vọng có thể lấy phương thức hòa bình để giải quyết tranh chấp.
“ Kia không có khả năng, muốn cướp đi hài tử ở trong tay của ta, các ngươi trước hết cướp đi tánh mạng của ta rồi hãy nói.” Hách Liên Tử Phong cường ngạnh nói.
Các cao thủ liếc mắt nhìn nhau, nếu như không có cách nào đàm thỏa ( đàm luận ổn thỏa), vậy thì chỉ có thể xuất ra tuyệt chiêu.
“ Bày trận!” Một người cầm đầu gào to một tiếng.
Hơn mười người cố thủ, nhất tề biến hóa vị trí, tạo thành một đội ngũ đặc thù, từ đám bọn họ trên người mỗi người đều dâng lên một cổ huyền khí mạnh mẽ, cổ huyền khí này một khi ngưng tụ thành một đoàn, xu thế liền có thể phiên giang đảo hải – sông cuộn biển gầm ( dời sông lấp biển, thế mạnh như nước).
Song phương khí thế khổng lồ như sống nước Trường Giang, không nhân nhượng, không ngừng mà nhấc lên sóng to gió lớn, chấn động khắp nơi, một cuộc chiến đấu kịch liệt liền kéo ra mở màn.
Nhưng mà, song phương bọn họ tựa hồ lại quên mất, tại chiến trường ở bên ngoài còn có một người, một mực lặng yên quan sát chiến đấu, đến nay còn chưa có xuất thủ qua.
Hách Liên Tử Phong lúc bắt đầu còn lưu ý đến Nam Cung Dực, đề phòng hắn đột nhiên xuất thủ đánh lén, lúc sau cùng mười mấy cao thủ càng đánh càng hăng, dốc hết toàn bộ sức lực, sự chú ý của hắn phải trở lại trong trận chiến trước mắt, hết sức chuyên chú đi vào.
Song, chính là một chút biến hóa như vậy, thế cuộc đột nhiên sinh biến.
Hách Liên Tử Phong đầu hơi ngửa ra, ngay phía, phá không mà ra một đoàn ánh sáng màu vàng, mê hoặc tầm mắt của hắn.
Đây là cái gì?
Hắn theo bản năng phi thân lui về phía sau, bên tai truyền đến một tiếng sư tử rống, hắn rốt cuộc đã thấy rõ, đó chính là một con hùng binh màu vàng, giương nanh múa vuốt hướng mình đánh tới, Côn Bằng thần thú ở phía dưới, nhận thấy khiêu khích của Kim Sư, tiến lên nghênh chiến.
“ Chẳng lẽ đó chính là thần thú giữ cửa của Kim Sư học viên – Kim Sư thần thú?”
Hách Liên Tử Phong vừa suy tư, vừa hướng về phía sau bay nhanh rút lui, khi tầm mắt hắn nhìn thấy điểm mù, một thanh trường kiếm đang phá không hướng hắn đâm tới, mà phương hướng đối diện với mũi kiếm chính là trái tim của hắn, một kiếm này nếu như đâm xuống, hắn hẳn là phải chết không thể nghi ngờ.
Nam Cung Dực cầm kiếm bay lượn ở trên bầu trời, ánh mắt sắc bén, hắn nhìn chăm chú đúng một cái mục tiêu, liều lĩnh lao về trước, giết chết Hách Liên Tử Phong, Tử Yêu liền không có người thừa kế, nói không chừng đến lúc đó, hắn có thể nhận được ưu đãi của Tử Yêu, thừa kế hết thảy của Tử Yêu. Mặc dù cái này với tính toán cùng kế hoạch lúc trước của hắn có điều khác biệt, nhưng nếu thật có thể như thế, chính là dệt hoa trên gấm, hắn cầu cũng không được.
Nghĩ tới, đáy mắt hắn sát khí càng ngày càng đậm, hạ thủ càng thêm tàn nhẫn hơn.
Hắn đánh lén tới quá nhanh, vô luận là phương vị, tốc độ, hay là thời cơ đều được chọn chính xác, Hách Liên Tử Phong hoàn toàn không có cơ hội chạy thoát, nhận thấy được phía sau sát khí đang tới gần, đã không kịp nữa rồi.
“ Nam Cung Dực, ngươi dám giết ta, ta liền cùng ngươi đồng quy vu tận.”
Hách Liên Tử Phong đưa ra tính toán xấu nhất, cả người huyền khí tăng vọt, muốn lựa chọn phương thức tự bạo, muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Nam Cung Dực không ngờ đến hắn sẽ đưa ra quyết định như vậy, không tiếc hết thảy kéo hắn ( chỉ Nam Cung Dực) làm đệm lưng, đồng quy vu tận.
“ Đồng vu quy tận sao? Mạng của ngươi, ngay cả một phần mười cũng không đáng giá a.” Nam Cung Dực lãnh ngạo cười một tiếng, đột nhiên nghiêng người, trệch sang một hướng khác, trường kiếm trượt qua cánh tay của Hách Liên Tử Phong.
Hách Liên Tử Phong muốn đánh cược một lần, đánh cược Nam Cung Dực có hay không yêu quý tánh mạng của mình? Tiền đánh cuộc chính là tánh mạng của hắn. Hiển nhiên, hắn đánh cược thắng. Nam Cung Dực yêu quý tánh mạng của mình còn hơn tất cả, cho nên, mặc dù đây là cơ hội tốt nhất để hắn ( chỉ Nam Cung Dực) giết mình, hắn cũng phải bỏ qua.
Thu hồi huyền khí quanh thân, hắn đột nhiên tung người nhảy lên, ôm vật trong tay mình, nhảy vào trong nước sông.
“ Đuổi theo, tiếp tục truy đuổi cho ta, nhất định phải đuổi kịp hắn!” Đáy lòng Nam Cung Dực rốt cuộc dấy lên tức giận, cơ hội tốt như vậy lại để cho hắn lãng phí một cách vô ích, tiếp theo muốn một lần nữa lấy đi tánh mạng của Hách Liên Tử Phong, sợ là không dễ dàng a, một khi đối phương có lòng cảnh giác, hắn chưa chắc có cơ hội để hạ thủ.
Bất quá trước mắt, Hách Liên Tử Phong vẫn còn bị vậy ở thế hạ phong, hắn phải nắm chặt cơ hội, lại vì mình sáng tạo một lần cơ hội giết người tuyệt hảo, cúi đầu nhìn xuống nước sông ba đào cuồn cuộn, Nam Cung Dực trên mặt hiện lên vẻ rét lạnh.
Thái Dương từ từ chiếu vào bên trong nhà kho, trong kho hàng hết thảy bắt đầu trở nên rõ ràng.
Bên trong thùng rượu cô bé từ từ mở mắt ra, bé xoa xoa hai mắt, đầu tiên là nhìn quanh vách tường thùng rượu, một đôi con ngươi xinh đẹp khẽ nháy, rất là ngạc nhiên.
“ Thúc thúc tóc trắng.”
Bé theo bản năng kêu lên, nhìn xung quanh, nhưng không thấy bất cứ thân ảnh nào. Bàn tay nhỏ bé của bé chống đỡ, đứng lên, thân cao vẫn chưa tới được miệng của thùng rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn giương cao, bé điểm mũi chân nhín uanh, muốn nhìn ra phong cảnh ở bên ngoài thùng rượu.
“ Thúc thúc tóc trắng, người ở đâu?” Bé liên tục hô lên mấy tiếng, cũng không có người nào đáp lại bé.
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài bắt đầu xuất hiện mất mác, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, một đôi mắt cúi xuống.
“ Thúc thúc tóc trắng, người đi đâu rồi? Người không cần Tiểu Nguyệt Nha nữa sao?”
Nước mắt ở trong hốc mắt của bé đảo quanh, bé hít hít hai cái, nước mắt từ từ thu lại, tay nhỏ của bé ở trên vách tường của thùng rượu xô đẩy, không ngừng dùng sức. Bé muốn đi ra ngoài, bé không muốn bị vậy ở chỗ này.
“ Ai da, ai da……..” Cả nhà kho phiêu đãng thanh âm mềm nhũn của bé, bé đem hết toàn bộ sức mạnh đều đi ra. Chỉ thấy thùng rượu bắt đầu là nhẹ nhàng lay động, đến cuối cùng đột nhiên trong lúc đó hướng tới một cái phương hướng khác nghiêng đổ đi xuống, “ Đùng” một tiếng, thùng rượu ngã xuống, trên mặt đất liên tục lăn mấy vòng mới dừng lại.
Ở trên miệng thùng rượu, một đôi tay nhỏ bé từ từ dò xét đi ra ngoài, bắt được miệng thùng. Tiểu Nguyệt Nha vựng vựng hồ hồ, rốt cuộc cũng bò ra ngoài được.
Nếu đổi lại là một cái hài tử khác căn bản là không thể nào lay động được cái thùng rượu, Tiểu Nguyệt Nha lại bất đồng, lực cánh tay của bé rất là kinh người, thế nhưng thật đem thùng rượu lay động được, Tiểu Nguyệt Nha từ trong thùng bò đi ra ngoài, cái trán cùng cái mũi khéo léo bên trên cùng treo một tầng mồ hôi hột trong suốt.
Bé không khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy ý chí kiên cường, tay nhỏ bé giơ lên, lau đi một tầng mồ hôi. Một đôi ánh mắt sáng ngời ngó nhìn xung quanh, bé nhớ kỹ, cái địa phương này bé nhận ra a.
Bé còn ở lại chỗ này, kia vậy Thúc thúc tóc trắng đâu? Thúc thúc tóc trắng đi nơi nào rồi?
Bé mở hai bắp chân ra, ở chung quanh nhà kho vóng vo đứng lên, vòng quanh nhà kho đi mấy vòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn vẻ thất vọng càng ngày càng đậm, thúc thúc tóc trắng quả thật không thấy, là bị người xấu bắt đi sao?
Trong lòng của bé quýnh lên, vành mắt không khỏi đỏ lên, nên bước chân bước nhanh chạy tới bên đại môn nhà kho.
Hai miếng sắt bị đóng lại thật chặc, bé chỉ đủ nhận ra được một cái phương hướng duy nhất ở trên cửa sắt, cách một kẻ hở nhỏ, tay nhỏ bé của bé vừa vặn có thể chiu vào bên trong đó.
“ Thả ta đi ra ngoài!” Hai cánh tay nhỏ bé dùng sức đập vào cửa sắt, cửa sắt vẫn không nhúc nhích.
“ Bại hoại, mau thả ta đi ra ngoài, không cho các ngươi thương tổn đến thúc thúc tóc trắng.”
Một phen lời nói có ý nghĩa tuyên cáo thẳng thắn, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, tiểu chân mày lại càng nhíu lại, thật giống như cái cửa kia chính là cừu địch của bé vậy, cùng nó phân cao thấp.
“ A ……… Nhanh lên một chút mở cửa ra a, nếu không mở cửa ra, ta liền tức giận!” Khuôn mặt nhỏ nhắn trướng đến đỏ bừng, bé vừa nắm chặt lấy đại môn, vừa hướng về cửa sắt tuyên chiến, cửa sắt làm sao sẽ trả lời bé, chẳng quả là lạnh như băng đứng ở nơi đó, cho dù bé dùng sức như thế nào, nó đều đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích.
Tiểu Nguyệt Nha nóng nảy, đứng lên, bắt đầu lấy chân bó* của chính mình đi đạp nó. (*người phụ nữ thời xưa thừa bó chân lại cho nó thùy mị a=)))
“ Cho ngươi không ra, cho ngươi không ra, ta chán ghét ngươi.”
Cho nên, Tiểu Nguyệt Nha bắt đầu cùng cửa sắt trong lúc đó trường kỳ chiến đầu, một lát dùng sức ở hai tay đập một cái, một lát lại dùng chân đạp một cái, một chút lại ngã nhào xuống đất, một chút lại xoa chân bó của mình, bé thế nhưng lại không có buông tha cho nó, ý chí thật kiên cường.
Đang lúc bé cùng cửa sắt tiến hành kịch liệt giao chiến hết sức, Tử Yêu hiện thân ở trên bờ sông. Hách Liên Tử Phong cùng Nam Cung Dực giao chiến, thấy được kết cuộc, Hách Liên Tử Phong hướng về phía nước sông nhảy xuống, hắn khẽ híp híp mắt, thần sắc rốt cuộc cũng động dung, ách Liên Tử Phong chính là huyết mạch của Bắc Thần gia tộc, chưa được hắn cho phép, không ai được lấy đi tĩnh mạng của Hách Liên Tử Phong cả.
Hai cánh tay hắn mở ra, áo báo đón gió bay lên, chân phải của hắn nhẹ nhàng bước lên đỉnh sóng, sau một khắc, cả người như một trận gió, ở trên mặt sông nhanh – mạnh mẽ bay qua, xuất hiện ở cuối tầm mắt.
“ Hung hăng bắn hắn cho ta, chỉ cần hắn ngoi đầu lên, liền dùng vạn tên bắn chết hắn!” Nam Cung Dực chỉ huy các cao thủ, mỗi người trong tay đều nhiều hơn một cái cung tên, cách hai bờ sông, hướng về phía trong nước sông bắn tên.
Thanh âm “ thở phì phò”, mang theo xu thế thiên quân vạn mã, không chút lưu tình bắn vào nước sông, chỉ cần một mũi tên là có thể lấy tánh mạng của người trong lòng sông.
Nước sông vẩn đục, không cách nào phán đoán được vị trí cụ thể của Hách Liên Tử Phong, chỉ có thể đại khái nhìn thấy biến hóa nhỏ bé ở trên mặt sông, đại khái phán đoán có thể Hách Liên Tử Phong đang ở trong khu vực sông này.
“ Hung hăng bắn hắn cho ta, Hách Liên Tử Phong đã hoàn toàn phản bội Tử Yêu đại nhân, người thứ nhất có thể bắn chết hắn, ta nhất định sẽ hướng Tử Yêu đại nhân xin phần thưởng, phần thưởng hắn cho đều là chỗ tốt!” Nam Cung Dực dụ dỗ bọn hắn.
Các cao thủ nghe vậy, trong đó có một nhóm người đối với lời nói của hắn sinh ra hoài nghi, nhưng vẫn là trong đó có một nhóm người tinh thần nhất tề chấn động, hướng về trong nước sông càng thêm điên cuồng mà bắn tên.
“ Dừng tay!” Trên bầu trời truyền đến một thanh âm uy nghiêm.
Âm ba phất qua mặt sông, từng đường tên bị âm ba quấy nhiễu, trệch sang hướng khác, từng mũi tên dán ở nước sông lướt sóng dựng lên, bắn về phía trên bầu trời.
Mưa tên điên cuồng, trong khoảnh khắc biến thành Thiên Nữ Tán Hoa, đem cao thủ ở hai bờ sông nhất tề ngừng lại động tác trên tay, quay đầu nhìn về phía người ở trên mặt sông bay tới.
“ Tử Yêu đại nhân.” Có người kinh hô một tiếng, mọi người hướng hắn nhất tề cúi đầu.
Tử Yêu đại nhân? Nam Cung Dực vốn là đưa lưng về phía hắn, nghe được các cao thủ gọi, phía sau lưng của hắn đột nhiên cứng lại, trên vẻ mặt rõ ràng là sửng sốt, khi hắn quay đầu lại, mặt hướng về Tử Yêu hé ra chính là vẻ mặt thong dong cùng bình tĩnh.
“ Tử Yêu đại nhân, chúng ta đang truy nã phản đồ, Hách Liên Tử Phong, ngài xin chờ một chút, chúng ta rất nhanh là có thể bức hắn ra khỏi mặt nước.”
“ Phải không? Ngươi xác định là muốn đem hắn bức ra khỏi mặt nước, mà không phải là muốn đem hắn giết chết ở trong nước sông a?” Tử Yêu cười lạnh nói.
Nam Cung Dực lập tức cảm nhận được toàn thận bị một cổ lực lượng lạnh như băng trói buộc, như mũi nhọn ở lưng, từng đợt đau nhói.
Tử Yêu đại nhân nhìn thấy được? Hắn đây là đang cảnh cáo mình, hay là muốn giết mình?
Lúc này, đáy lòng Nam Cung Dực sinh ra một cảm giác sợ hãi: “ Tiểu nhân không dám, tiểu nhân chẳng qua là phụng mệnh làm việc, tuyệt không dám làm nghịch ý của Tử Yêu đại nhân.” Hắn cúi đầu, kính cẩn nghe theo nói.
Tử Yêu không để ý đến hắn, mà là lấy một đôi ánh mắt cơ trí mà sắc bén quét qua hắn, thanh âm nhàn nhạt nói: “ Ngươi không cần trốn nữa, ra đi!” Âm ba như một loại sóng triều, kèm theo nước sông ba đào, một lớp sóng tiếp theo một lớp sống, dâng tới.
Ở một nơi dưới nước sông, bọt nước văng khắp nơi, có người từ trong nước chui ra, một thân ẩm ướt đáp lại, tóc dài xốc xếch, nhưng che dấu không được ngạo khí cùng lăng nhiên trên người của hắn, người nọ chính là Hách Liên Tử Phong.