Công chúa bất chấp ánh mắt mọi người, nhảy vào lòng y.
“Xem kìa, mưa sao băng có thể thực hiện nguyện vọng của mỗi người”. Y mỉm cười.
“Ồ...” Công chúa nũng nịu lau hết nước mắt trên mặt, tỏ vẻ hoài nghi: “Chàng không sao chứ? Rõ ràng thiếp thấy chàng trúng một kiếm của Mục soái...”
Nhai đưa tay lấy một túi gấm trong ngực áo ra, đổ xuống.
“Nàng xem, những thứ này đều do nàng tặng. Triền Tâm thạch ẩn chứa ý nghĩa có duyên ắt gặp gỡ; Ty Đơn vãn là niềm cảm kích vô hạn; Nguyệt Vỹ tử là đôi lòng kết lại, tất cả đều bị kiếm khí của Mục soái đánh tan nhưng ông ta cũng không phá được viên cuối cùng. Phong Tung Chi Tâm này, theo truyền thuyết do nước mắt của chủ nhân đại địa Tùng An khóc thương người trong lòng là Phong Tình hóa thành, kỳ quái là nước mắt mềm yếu lại kết thành bảo thạch cứng nhất trên đời. Hơn nữa, thạch ngữ của nó không phải là ly biệt...” Nhai nhìn Công chúa sâu thẳm, nàng cũng nhìn y thẳm sâu, hai người cơ hồ ngàn đời nhìn nhau như thế.