Sau cùng Mục soái cũng tuốt kiếm, kiếm khí lạnh toát quất ràn rạt vào mặt, cơ hồ khiến Nhai không mở nổi mắt, cát bụi bị kiếm khí cuốn lên, hình thành một xoáy khí như vòi rồng quanh đó. Chiến mã hí vang, chiến sĩ nhao nhao lùi lại, mặt đất rung lên. Lần đầu tiên Nhai được thấy Mục soái xuất kiếm, không ngờ uy lực lại hùng hậu cỡ này.
Dù thế, y vẫn quyết thắng - trong thân thể y có một thứ đang sôi trào, là chiến ý bất khuất. Nhưng y hiểu rõ, đối diện với sức mạnh cỡ đó, chống lại hay tránh né đều vô dụng, cách duy nhất là tiến công!
Kiếm khí rực lửa xé toang một góc trong màn kiếm khí của Mục soái, đâm vào ngực ông. Mục soái lạnh tanh, Hoành Thiên kiếm hơi nhích lên lắc khẽ, tức thì chấn tan hết kiếm khí của Nhai.
“A!” Hồng quang trên Phạm Thiên kiếm bành trướng, chiếu sáng không gian. Mục soái cũng buộc phải nhắm mắt để tránh thương tổn, nhưng khác với Hào Quỷ, kiếm thế của ông không hề loạn. Dẫu vậy cũng đủ rồi, thân thể Nhai lao mạnh tới, Phạm Thiên kiếm vạch ra một đường cong huyền ảo, hoàn toàn không có tiếng kiếm xé không khí.
“Hỏa Chỉ Hoang Nguyên!” Phạm Thiên kiếm lướt qua không gian, chém vào cổ Mục soái.
Nhai dù che được tiếng kiếm xé không khí nhưng không che được tiếng bước chân, lúc Phạm Thiên kiếm chạm vào cổ Mục soái, Hoành Thiên kiếm đâm vào ngực y trước...
“Không”. Tiếng Công chúa thét lên ai oán.
Máu tươi phun ra như suối từ ngực Nhai nhưng y không gục ngã, trước ánh mắt kinh dị của Mục soái, y đặt Phạm Thiên kiếm lên cổ ông.
“Ông thua rồi”. Y trầm giọng.
“Ta... thua?” Mục soái chầm chậm phục xuống, ánh mắt ông ta khiến Nhai nhớ đến con Thạch long năm nào: mất mát xen lẫn mệt mỏi.
“Thua rồi, cũng hay...” Mục soái đột nhiên bật cười: “Sau này, Thiên Lam châu giao cho ngươi, còn ta... cuối cùng cũng được đi làm việc muốn làm...” Đoạn ông cứ thế bỏ đi.
“Mục soái!...” Nhai không nén được, bật lên tiếng gọi.
Thân hình Mục soái hơi ngừng lại, rồi quay lưng xua tay với y, tiếp tục cất bước.
Tất cả chiến sĩ đều quỳ một chân xuống, cung kính tiễn anh hùng của họ.