Ngày hôm sau, hai người gặp đội tuần tra ở thảo nguyên cạnh Tinh tú hải.
Mọi người reo hò nghênh tiếp hai người.
“Mục soái và bệ hạ cuống lên, phái người đi tứ xứ tìm hai vị, không ngờ chúng tôi lại tìm được”. Đội trưởng cao hứng nói.
“Đúng rồi, hiện tại vẫn kịp, quay về nhanh là kịp hôn lễ vào ba ngày sau”. Một kỵ binh chen lời.
Nhai và Công chúa nhìn nhau thật sâu, ngàn vạn ý niệm lướt qua đầu y: “Ta phải làm sao? Ta... có thể ngăn cản hôn lễ của họ sao? Mục soái là anh hùng của Thiên Lam châu, còn ta... chỉ là một kiếm sĩ vô danh, hơn nữa ta... ta nợ ông ta một mạng...”
Ánh mắt Công chúa hiện lên thần sắc khiến y đau lòng, nàng chậm rãi đến bên y: “Mấy ngày nay đa tạ ngươi chiếu cố cho ta. Phong Tung Chi Tâm này là lời báo đáp sau cùng...” Nàng cười buồn, ánh mắt đau thương khiến y nát lòng: “Cũng hay, thạch ngữ của nó là... phân... ly...”
Y ngẩn người, đứng bất động, Công chúa cầm tay y, đặt viên Phong Tung Chi Tâm vào, sững sờ nhìn y một hồi, đột nhiên nói: “Hóa ra nhìn thấy mưa sao băng cũng chưa chắc đã thực hiện được nguyện vọng...” Đoạn quay người nhanh chóng đi ngay.