Sáng sớm hôm sau, hai người vòng qua chân Phục Thanh sơn.
Một khoảng đất do các viên đá rực rỡ tạo thành đập vào mắt.
“A! Đây là Tinh tú hải...” Công chúa khẽ thở dài, say mê với cảnh tượng trước mắt. Với nàng, dù là thiên đường cũng không có nhiều viên đá khả ái thế này.
Đương nhiên, hành trình của hai người chậm hẳn, hành lý cũng nặng thêm.
Phượng Hoàng huyết, Đỉnh Bảo thạch, Hàm Hương trụy, Khổ ngọc, Trác Lan tương thúy, Bích Trùng điêu, Tây Vãn thạch, Nhất Biên tinh, Vô Ưu tuyết... Một biển đá quý, không, trong tâm lý Công chúa, đó là một biển sao. Từng viên một được nàng dùng tiếng cười giòn tan xâu thành chuỗi đeo lên cổ, chiếu sáng cả lữ trình của hai người.
Hôm đó hai người nghỉ đêm ở trung tâm Tinh tú hải.
“Nghe nói...” Công chúa nhìn lên ngàn sao lấp lánh trên trời: “Lúc xưa, chủ nhân đại địa Tùng An và người trong lòng ông ta là Phong Tình từng qua Tinh tú hải tiến vào cổ đại lục này”.
“Đúng, ta cũng từng nghe về truyền thuyết này”.
“Lúc đó Phong Tình biết mình không còn trên nhân thế bao lâu nên thổi cho người yêu nghe khúc nhạc cuối cùng trong đời”.
“Có phải khúc Phong Thệ Vân Tê không?”
“Đúng, Phong Thệ Vân Tê... một khúc nhạc bi thương”. Công chúa lẩm nhẩm: “Nghe nói lúc đó có mưa sao băng ngàn năm khó gặp...”
Nhai nhìn lên trời đêm thăm thẳm, không hề có vì sao băng nào bay qua.
“Nghe nói người thấy mưa sao băng nhất định sẽ thực hiện được nguyện vọng”. Công chúa dịu giọng: “Ta thực lòng hy vọng nhìn thấy... mưa sao băng...”
Nhai đứng phắt dậy, đi liền mười mấy trượng, trong lúc Công chúa kinh ngạc, y tuốt Phạm Thiên kiếm cắm xuống đất.
“A...” Y gầm lên, Phạm Thiên kiếm phát ra hồng quang bức nhân, kiếm khí nóng bỏng nung đỏ mọi viên đá trong phạm vi mười trượng. Y rút Phạm Thiên kiếm lên, chỉ về chân trời: “Hỏa Chỉ Hoang Nguyên”.
Ngàn vạn viên đá bị nung đỏ, ánh lên những tia sáng sậm màu, được cuồng phong cuốn lên trời đêm mênh mang. Viên nào cũng bay thật cao, vạch ngang chân trời như một trận mưa sao băng mỹ lệ.
Nhai vô lực quỳ xuống thở dốc, tuy chỉ hai chiêu nhưng đã lấy hết nội lực của y.
Công chúa nhìn y sâu thẳm, cúi đầu hồi lâu không lên tiếng, đột nhiên ngẩng lên lau hết nước mắt: “Đa tạ, Nhai, đa tạ...”
Nhai chỉ biết nhìn nàng cười vô lực. Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Chợt ánh mắt Công chúa lướt xuống chân y. “Là gì vậy nhỉ?” Nàng kêu lên kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Là... là Phong Tung Chi Tâm”. Nàng chạy tới, nhặt viên đá găm xuống đất, viên tinh thạch này trong suốt, màu đỏ nhạt, giống một trái tim, cũng giống một giọt lệ.
Thấy Công chúa vô cùng hoan hỉ, Nhai biết nhất định đó là một viên đá trân quý, nhưng thạch ngữ của nó là gì?