Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 9: Cô Chẳng Cho Gì Cả

Trước Sau

break

“Lâm Dư Sanh.” Lâm Diệu Đông lên tiếng: “Chuyện con trang điểm ta tạm thời không nói.”
Ông ta xem xét kỹ cô, “Lúc ăn cơm hất cả đồ ăn lên đầu tứ ca con, đây là giáo dưỡng của con sao?”
“Ba, ba phạt nó đi!” Lâm Dịch nghiến răng nghiến lợi nói bên cạnh.
Lâm Dư Sanh khẽ cười một tiếng: “Ba, ba nghe thấy Lâm Dịch nói con hất đồ ăn lên đầu anh ta, sao không hỏi xem, trước đó anh ta đã làm gì?”
Lâm Diệu Đông khựng lại một chút, ngay sau đó mặt trầm xuống hỏi lại cô: “Lâm Dịch đã làm gì?”
“Ba!” Lâm Dịch lập tức quay đầu nhìn Lâm Diệu Đông: “Con chỉ gắp thức ăn cho Nhược Dao thôi, Lâm Dư Sanh liền ghen ghét đến phát điên, lòng ghen tị của cô ta thật là mạnh!”
Ngay từ đầu anh ta không hiểu vì sao Lâm Dư Sanh lại thay đổi tính tình, suy nghĩ cả buổi trưa mới hiểu ra, Lâm Dư Sanh nhất định là ghen ghét Nhược Dao nên mới như vậy.
Cô ta chính là một người lòng dạ hẹp hòi như thế!
“Anh chỉ gắp thức ăn cho Lâm Nhược Dao thôi sao?” Lâm Dư Sanh nhìn chằm chằm Lâm Dịch: “Việc anh không ngừng xoay bàn ăn khiến tôi không thể ăn cơm ngon lành, sao anh không nói?”
“Tôi không có!” Lâm Dịch phủ nhận hoàn toàn, chỉ vào Lâm Dư Sanh nói với Lâm Diệu Đông: “Ba, ba đừng nghe cô ta nói bậy.”
“Ba, lúc ăn cơm anh cả cũng ở đó, ba hỏi anh ấy sẽ biết.” Lâm Dư Sanh thản nhiên nói.
Lâm Diệu Đông lập tức sai người gọi Lâm Thịnh đến.
“Lâm Thịnh, chuyện giữa trưa ở trên bàn cơm là thế nào? thằng tư có làm ra chuyện gì quá đáng không?”
Lâm Thịnh im lặng liếc nhìn Lâm Dịch, rồi lại nhìn Lâm Dư Sanh.
Cả buổi chiều ở công ty, trong đầu anh ta đều là câu nói của Lâm Dư Sanh: “Lâm Thịnh, cái vẻ đạo mạo của anh khiến tôi ghê tởm…”
Anh ta không biết vì sao mình lại để ý một câu nói như vậy, rõ ràng anh ta cũng không tán thành cái gọi là em gái này, nhưng sự chán ghét và lạnh nhạt trong đáy mắt Lâm Dư Sanh thực sự khiến anh ta đau đớn.
Trong mắt cô, anh ta thật sự là kẻ đạo mạo giả dối? Không phân biệt phải trái?
Là trưởng tử của nhà này… Anh ta đối với các em luôn công bằng rõ ràng, chỉ là sau khi Lâm Dư Sanh trở về, anh ta để ý cô sẽ khiến Nhược Dao khó xử, nhìn Lâm Nhược Dao vì tủi thân khổ sở mà gầy đi, thật sự rất khó không giận cá chém thớt với Lâm Dư Sanh.
Cho nên mỗi lần thấy Lâm Dịch bắt nạt Lâm Dư Sanh, anh ta đều làm ngơ.
“Sao không nói gì?” Lâm Diệu Đông nghi hoặc nhìn Lâm Thịnh.
Lâm Thịnh hoàn hồn, bất đắc dĩ nói: “Lâm Dịch ở trên bàn cơm, xác thật đã bắt nạt Lâm Dư Sanh.”
Lời vừa dứt, Lâm Dịch lập tức trợn tròn mắt không thể tin nổi nhìn anh ta: “Anh?”
Chuyện gì đang xảy ra?
“Ba, con còn có việc công ty, xin phép ra ngoài trước.” Lâm Thịnh giả vờ không nhận ra ánh mắt của Lâm Dịch.
“Đi đi.”
Cửa thư phòng đóng lại, Lâm Dịch lập tức không cam lòng nói: “Ba, chính Lâm Dư Sanh trước không tôn trọng anh hai nên con mới như vậy!”
“Lâm Dư Sanh chính là ghen ghét Nhược Dao.”
Sau khi Lâm Dư Sanh trở về, anh ta đã phát hiện ra sự ghen tị và tâm cơ của cô ta.
Luôn giả vờ ngoan hiền trước mặt bọn họ, chẳng phải là muốn mượn sức bọn họ để đẩy Nhược Dao đi sao?
Anh ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!
Lâm Dư Sanh khẽ cười một tiếng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, tôi đương nhiên ghen ghét Lâm Nhược Dao, dù sao cô ta cũng là cục cưng được các người nâng niu trong lòng bàn tay.”
“Lâm Dư Sanh, đừng có ăn nói kỳ quái.” Tống Chỉ Lam nghe những lời này rất chói tai: “Không công khai con là đại tiểu thư nhà họ Lâm, là không muốn khiến Nhược Dao khó xử.”
“Cô ta khó xử?”
Lâm Dư Sanh nhếch mép: “Vậy tôi thì sao? Tôi không khó xử sao? Hay là nói, dù tôi khó xử thì các người cũng không quan tâm?”
Đời trước, cô đích xác không thèm để ý cái thân phận đại tiểu thư này, nhà họ Lâm muốn giấu cô cũng không sao, có thể trở về đoàn tụ với ba mẹ và các anh trai đã rất vui vẻ rồi.
Thật sự.
Chỉ là bây giờ…
Đồ vật thuộc về mình, vì sao phải chắp tay nhường?
Cô không cho.
Cái gì cũng không cho.
Lâm Nhược Dao muốn? Vậy thì đến đoạt đi, cô sẽ phụng bồi đến cùng, xem thử là Lâm Nhược Dao với dòng máu không thuộc về nhà họ Lâm thắng, hay là cô, người thiên kim thật sự danh xứng với thực thắng.
“Lâm Nhược Dao.” Lâm Dư Sanh đột nhiên nhìn về phía cô ta đang đứng trong góc, giọng nói vốn đã có vài phần lạnh nhạt lại trầm xuống: “Cô là đồ giả mạo.”
Lâm Nhược Dao ngạc nhiên.
Cô ta ngơ ngác nhìn Lâm Dư Sanh đang chỉ tay vào mình, tay vô thức nắm chặt.
Lâm Dư Sanh đang làm gì vậy?
Muốn cướp đi tất cả những gì thuộc về cô ta sao?
Không thể.
Không thể để cô ta cướp đi.
Hốc mắt Lâm Nhược Dao lập tức đỏ hoe, nước mắt lưng tròng.
Lâm Dịch thấy Lâm Nhược Dao bị ức hiếp đến như vậy, lập tức nổi giận: “Lâm Dư Sanh, cô ăn nói lung tung cái gì vậy? Nhược Dao không phải đồ giả mạo, em ấy là em gái tôi!”
Đáng ghét!
Lâm Dư Sanh cư nhiên dám đe dọa Nhược Dao như vậy.
Anh ta đau lòng lau nước mắt cho Lâm Nhược Dao: “Em gái, em đừng khóc, lời cô ta nói vớ vẩn thôi, nhà họ Lâm chỉ có em là đại tiểu thư, Lâm Dư Sanh căn bản không là gì cả.”
Lâm Khiêm cũng vô cùng yêu thương nhìn cô ta nói: “Đúng vậy, em gái, em đừng nghe Lâm Dư Sanh nói linh tinh.”
Lâm Dư Sanh hờ hững nhìn cảnh huynh muội tình thâm của bọn họ.
“Làm gì vậy? Rõ ràng không phải con ruột, lại vẫn muốn chiếm đoạt vị trí đại tiểu thư nhà họ Lâm, là vì quen sống cuộc sống giàu sang nên không nỡ quay về núi sao?”
“Vậy việc cô cướp đồ của tôi thì tính sao?”
“Thích làm đại tiểu thư như vậy, lúc đầu thai sao không chọn chỗ tốt mà đầu thai? Nhất định phải đến cướp của người khác.” Lâm Dư Sanh không chịu bỏ qua, “Thật không biết xấu hổ mà.”
Thế là Lâm Nhược Dao khóc càng dữ dội, nức nở: “Hu hu hu… Em… em không phải, em chỉ là không nỡ rời xa ba mẹ.”
Lâm Dịch lau nước mắt cho Lâm Nhược Dao không kịp, quay đầu trừng mắt Lâm Dư Sanh: “Cô câm miệng!”
“Các người treo đầu dê bán thịt chó còn không cho người ta nói sao?” Lâm Dư Sanh bĩu môi: “Tôi vất vả lắm mới từ trên núi xuống, đâu phải để làm con hầu, tôi là để làm đại tiểu thư đấy? Bằng không tôi xuống làm gì?”
“Nếu các người không cho tôi làm đại tiểu thư, vậy được, tôi đi.”
“Tôi đi là được chứ gì.”
Lâm Dư Sanh quay đầu muốn đi, phảng phất không có chút lưu luyến nào với cái nhà này.
Đôi mắt Lâm Diệu Đông hơi mở to một thoáng, phản ứng lại liền lập tức gọi Lâm Dư Sanh: “Con đứng lại cho ta!”
Lâm Dư Sanh không thể đi.
Ông ta là người cực kỳ coi trọng huyết mạch.
Lâm Nhược Dao tốt, nhưng dù sao trong người cô ta cũng chảy dòng máu của người đàn ông khác, không thể kế thừa huyết thống của ông ta.
Mà người con gái mang dòng máu của ông ta chỉ có Lâm Dư Sanh.
Nếu không thì đã không có chuyện sau khi biết năm xưa ôm nhầm con, ông ta lập tức đón Lâm Dư Sanh về.
Lâm Dư Sanh quay lưng về phía mọi người, một chân vừa bước ra khỏi cửa phòng, nghe thấy lời của Lâm Diệu Đông, đáy mắt thoáng qua một tia cười lạnh.
Lúc này còn rất nhiều chuyện chưa xảy ra, Lâm Diệu Đông đối với cô còn chưa thất vọng như bốn năm sau, chỉ cần cảm thấy cô còn có một chút giá trị lợi dụng, thì không thể mặc kệ cô trở về núi.
Lâm Dư Sanh xoay người lại, ngây thơ mà kinh hỉ hỏi: “Ba, ba đồng ý cho con làm đại tiểu thư sao?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc