Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 10: Vốn Dĩ Là Của Tôi, Sao Gọi Là Cướp

Trước Sau

break

Lâm Diệu Đông day day giữa mày, thở dài một hơi.
Việc không công bố thân phận của Lâm Dư Sanh là do Tống Chỉ Lam đề nghị với ông, nói là không muốn làm Nhược Dao chịu uất ức, ông không cảm thấy có gì, liền đồng ý.
Hơn nữa rõ ràng Lâm Dư Sanh ngay từ đầu cũng không có ý kiến gì về chuyện này, rất ngoan ngoãn, tỏ vẻ nguyện ý chấp nhận sự sắp xếp này, nhưng bây giờ sao cô ta lại thay đổi?
“Con nằm mơ đi.” Tống Chỉ Lam sắc mặt căng thẳng, “Lâm Dư Sanh, con có tư cách gì mà đòi làm đại tiểu thư? Chỉ cần cái kiểu trang điểm này của con, tham dự yến hội cũng đủ hù chết một đám phu nhân rồi.”
Lâm Dư Sanh xoa xoa mặt, “Đây đều là chuyện nhỏ, dù sao lúc con không trang điểm, vẫn rất xinh đẹp mà.”
Tống Chỉ Lam hít sâu một hơi, “Con tự luyến vừa thôi.”
“Dư Sanh, con cũng là con gái của ba, nhưng đại tiểu thư nhà họ Lâm chỉ có một, nếu công bố thân phận của con, Nhược Dao sẽ ra sao? Con bé mấy năm nay đã quen rồi, không dễ dàng thích ứng với thân phận mới.”
Vốn dĩ Nhược Dao biết mình không phải con ruột đã rất khổ sở, lúc này nếu lại tuyên bố với bên ngoài con bé không phải con gái của Lâm Diệu Đông, chắc chắn con bé sẽ không chịu nổi cú sốc này, sẽ cảm thấy mình bị nhà họ Lâm bỏ rơi.
“Nghe lời, đừng tranh giành với Nhược Dao.” Bà ta nói tiếp.
Lâm Nhược Dao lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Lâm Dư Sanh nhất định phải thất vọng rồi.
Lâm Dịch không nhịn được chán ghét nhìn Lâm Dư Sanh, “Có chút đồ cho cô cô còn không lấy được sao? Chỉ biết tranh đoạt!”
Lâm Dư Sanh khẽ liếc mắt xuống, “Vốn dĩ là đồ của tôi, sao lại là tranh đoạt?”
“Giả mù sa mưa bảo tôi trở về, tôi trở về rồi lại bắt tôi nhẫn nhịn chịu đựng, nào có đạo lý này? Nếu các người cảm thấy không cần tôi, vậy thả tôi về núi đi, dù sao tôi ở đây cũng chẳng được cái gì.”
Lâm Diệu Đông nghe vậy, giữa mày nhíu chặt, Lâm Dư Sanh tốt đẹp sao đột nhiên trở nên kiêu căng như vậy?
“Dư Sanh, con muốn gì?” Ông ta hỏi.
Tuy rằng Lâm Dư Sanh hôm nay trông có vẻ hơi khác thường, nhưng lời cô ta nói nghe ra lại có chút đạo lý.
Dù sao cô ta cũng là con gái, lại là con gái ruột của ông, nếu từ trên núi xuống mà không được gì, khó tránh khỏi trong lòng không thoải mái.
Lâm Dư Sanh suy nghĩ một hồi, khẽ liếm môi, “Con muốn cái phòng mà Lâm Nhược Dao đang ở.”
Cô ta lại bĩu môi, oán trách: “Cái phòng kho hiện tại của con nhỏ quá, con thật sự không thích.”
Tống Chỉ Lam lập tức nói: “Không được!”
“Trong nhà nhiều phòng như vậy con không chọn, sao cứ nhất định muốn ở phòng của Nhược Dao?”
Lâm Dư Sanh dựa vào khung cửa, ra vẻ một công tử bột cà lơ phất phơ: “Rộng rãi, sáng sủa, con thích.”
“Vô lý!” Lâm Dịch tức điên, “Phòng của Nhược Dao đương nhiên rộng rãi sáng sủa, nhưng dựa vào đâu mà cho cô?”
Cái con Lâm Dư Sanh này, cư nhiên còn muốn cướp phòng của Nhược Dao.
Anh ta sẽ không cho phép!
Tống Chỉ Lam dừng ánh mắt trên người Lâm Dư Sanh, “Trừ phòng của Nhược Dao ra, những phòng khác, đều có thể cho con.”
Kỳ thật nhà họ Lâm không thiếu phòng, chỉ là ngày đầu tiên Lâm Dư Sanh vào nhà này, bà thấy Nhược Dao khóc rất nhiều, đau lòng không thôi, khó tránh khỏi có chút oán khí với Lâm Dư Sanh, liền cố ý sắp xếp một cái phòng kho tống cổ cô ta.
Chủ yếu là Lâm Dư Sanh trông thật sự quá ngoan, ra vẻ dù người khác nói gì cũng sẽ vô điều kiện phục tùng, lúc đó cô ta không có bất kỳ ý kiến gì về sự sắp xếp này.
Lâm Dư Sanh không nói gì, Tống Chỉ Lam càng cảm thấy yên tâm thoải mái, bà nghĩ, có lẽ điều kiện ở trên núi còn không bằng cái phòng kho này ấy chứ.
Nhưng không ngờ, con bé này ăn nói thế mà mấy ngày đã trở nên xảo quyệt, cư nhiên lại nhắm trúng phòng của Nhược Dao.
“Không!” Lâm Dư Sanh nhíu chặt mày, kiên quyết nói, “Con chỉ muốn cái phòng mà Lâm Nhược Dao đang ở thôi.”
“Lâm Dư Sanh, cô không biết điều vừa thôi chứ? Đó là đồ của Nhược Dao, cô dựa vào đâu mà đòi?” Lâm Dịch giận dữ kêu lên.
“Hả?” Lâm Dư Sanh như nghe thấy chuyện gì nực cười, “Cái gì mà đồ của Nhược Dao? Cái phòng đó, chẳng phải ba mẹ chuẩn bị cho con sao?”
“Chuẩn bị cho cô?” Lâm Dịch cười khẩy, “Cô tưởng cô là ai hả? Phòng đó là chuẩn bị cho Nhược Dao.”
Lâm Dư Sanh xoay mặt nhìn Lâm Diệu Đông, “Ba, phòng này trang hoàng từ khi nào?”
Lâm Diệu Đông đâu nhớ rõ ràng như vậy, chỉ nói: “Lúc mẹ con mang thai thì đã làm xong rồi.”
Cái phòng đó, từ kiểu sàn nhà đến màu sơn tường, đều rõ ràng là phong cách trang hoàng dành cho con gái.
“Xem ra lúc con còn ở trong bụng mẹ, ba mẹ đã chuẩn bị sẵn căn phòng này cho con rồi.” Lâm Dư Sanh tức giận bất bình, “Cho nên Lâm Nhược Dao hiện tại đang ở phòng của con, cô ta chiếm đoạt đồ của con!”
Lâm Diệu Đông: “…”
Lời Lâm Dư Sanh nói hôm nay còn nhiều hơn cả tháng cô ta ở cái nhà này, nhưng cố tình mỗi một câu cô ta nói ông ta đều không thể phản bác.
Lúc trước Tống Chỉ Lam mang thai, bọn họ đã chuẩn bị sẵn phòng ngủ này cho đứa bé sắp chào đời, bởi vì nhiều dấu hiệu cho thấy đứa bé có lẽ là con gái, nên khi trang hoàng đã trực tiếp theo tiêu chuẩn con gái.
Bây giờ Lâm Dư Sanh nói phòng này là của cô ta, cũng không phải là không có lý, lúc cô ta còn chưa sinh ra, phòng này đã chuẩn bị cho cô ta rồi, chỉ là không ngờ trời xui đất khiến cô ta bị ôm nhầm mà lớn lên ở trên núi…
Lâm Dư Sanh quay đầu nhìn Lâm Nhược Dao, “Lúc tôi không ở đây cho cô mượn phòng ở tạm còn chưa tính, bây giờ tôi đã về rồi, còn không mau trả lại cho tôi!”
Giọng điệu hợp tình hợp lý của cô, giống như Lâm Nhược Dao là một kẻ lì lợm không muốn trả đồ vậy.
Sắc mặt Lâm Nhược Dao tái mét.
Lâm Dư Sanh sao có thể nói phòng là mượn cho cô ta ở?
Cô ta cắn chặt răng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, uất ức nói: “Chị nói đúng, em vốn dĩ không phải con ruột của ba mẹ, bây giờ chị đã trở về, em nên trả lại hết mọi thứ cho chị ấy, ô ô ô… Em khổ quá… Em căn bản không thuộc về cái nhà này…”
Lâm Dư Sanh liếc nhìn cô ta một cái, “Cô rất biết thân biết phận, đồ vô lại.”
Lâm Nhược Dao đầu tiên là ngẩn người, đôi mắt ngấn lệ nhìn Lâm Dư Sanh không thể tin nổi, ngay sau đó liền khóc càng dữ dội.
Ô ô ô… Cô ta thật tủi thân.
Lời Lâm Dư Sanh nói sao có thể đâm vào tim người như vậy?
Lâm Dư Sanh thấy Lâm Nhược Dao khóc đến ruột gan đứt từng khúc, khóe miệng khẽ nhếch lên, “Em gái, thân phận đại tiểu thư và phòng, dù sao em cũng phải chọn một thôi, nếu em khăng khăng chiếm phòng của chị không chịu trả, vậy… trả lại thân phận đại tiểu thư cho chị thế nào?”
Lâm Nhược Dao ngẩn người, cô ta rưng rưng nhìn Lâm Diệu Đông, bất lực kêu: “Ba!”
Lâm Diệu Đông day day giữa mày, “Nhược Dao, ngày mai dọn ra, nhường phòng cho Sanh.”
Lâm Dịch lập tức nổi giận, “Ba! Dựa vào đâu mà bắt Nhược Dao nhường phòng cho Lâm Dư Sanh?”
“Vậy con muốn thế nào?” Lâm Diệu Đông trừng mắt liếc anh ta, “Chẳng lẽ muốn con gái ruột của ta Lâm Diệu Đông một lần nữa trở về ở trên núi?”
Lâm Dư Sanh bây giờ rất kiên quyết, nói rõ là hoặc là phòng, hoặc là thân phận, không cho cô ta thì cô ta về núi.
Thân phận không thể cho, một căn phòng, ông ta cũng không thể không cho.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc