Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 20: Cô nháo đủ chưa?

Trước Sau

break

Lâm Thịnh chắc là tăng ca đến tận đêm qua mới về.
Lâm Dư Sanh thấy anh ta, cũng lười chào hỏi, mà lập tức đi về phía chỗ ngồi xa anh ta nhất, tự mình uống cháo trong bát, vừa ăn cháo, vừa cắn bánh bao hấp.
Lâm Thịnh liếc nhìn cô.
Hôm nay Lâm Dư Sanh lại trang điểm theo kiểu Táng Ái gia tộc Smart, mái tóc thẳng dài màu đỏ nhìn qua rất giả, lớp nền phấn vàng châu Á che phủ hoàn toàn làn da trắng nõn của cô, kiểu trang điểm mắt khói màu tím đen thay thế đường kẻ mắt tự nhiên tinh tế ban đầu, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra vẻ ngoài vốn có của cô.
Trang điểm ngược đời.
Lâm Dư Sanh rất thành thạo.
Lâm Thịnh không cho là đúng, chỉ coi cô đang dùng một cách khác lạ như vậy để thu hút sự chú ý của người nhà, cướp đi sự chú ý mà mọi người dành cho Lâm Nhược Dao.
Nhưng con người dù sao cũng là động vật tình cảm, Nhược Dao và người nhà đã sớm chiều ở chung mười bảy năm, điểm này, Lâm Dư Sanh dù thế nào cũng không thể cướp đi.
Anh hy vọng Lâm Dư Sanh có thể suy nghĩ kỹ điểm này, sống hòa thuận với Lâm Nhược Dao.
Chỉ cần cô có thể coi Lâm Nhược Dao như em gái ruột, vậy anh cũng có thể đối xử với Lâm Dư Sanh như em gái ruột.
Nhớ tới lời tài xế Trần vừa nói rõ, anh mở miệng hỏi: “Hôm nay đi bệnh viện làm gì?”
Đây vẫn là lần đầu tiên Lâm Thịnh chủ động nói chuyện với cô, Lâm Dư Sanh nghe xong chỉ nhàn nhạt nói: “Tiêm vắc-xin phòng bệnh.”
Thật ra gen nhà họ Lâm rất tốt, Lâm Thịnh, Lâm Khiêm, Lâm Tinh và Lâm Dịch, mỗi người đều có vẻ ngoài ngàn dặm khó tìm.
Lâm Thịnh cao lãnh trầm ổn, Lâm Khiêm anh tuấn ôn nhuận, Lâm Tinh là đỉnh lưu nhan sắc giới giải trí, Lâm Dịch lại ngạo mạn thu hút.
Bất kỳ ai nhìn thấy mấy người anh trai như vậy đều khó lòng không muốn lại gần đúng không?
Lâm Dư Sanh trước đây chính là như vậy, trong mắt cô, họ đều là những người rất ưu tú, cô tự nhiên không kìm được mà muốn đến gần, muốn học hỏi, giống như nữ sinh thích đuổi theo thần tượng vậy.
Nhưng bây giờ…
Lâm Dư Sanh đã nhìn thấu bản chất bất công và nhân phẩm ích kỷ dưới vẻ ngoài xuất chúng của họ, đối với những “nam nhân chất lượng cao” này không còn một chút hứng thú nào.
“Vì sao phải tiêm vắc-xin phòng bệnh?” Lâm Thịnh lại hỏi.
Sau lần Lâm Dư Sanh nói chuyện đó, anh chỉ biết Lâm Dịch ném cô lên núi Phượng Minh, lại không biết vết thương trên tay cô là do thú dữ cắn xé.
Ánh mắt Lâm Dư Sanh bình tĩnh, “Bị chó săn cắn.”
Lòng Lâm Thịnh hơi kinh hãi.
Anh không biết còn có chuyện này.
Một cô gái nửa đêm bị ném lên núi hoang, lại bị thú dữ cắn xé…
Anh thế nhưng không tự giác mà tưởng tượng đến cảnh tượng đó, giữa mày cũng theo đó mà nhăn lại.
Tuy rằng anh cũng không thích Lâm Dư Sanh, nhưng cũng không có nghĩa là anh tán thành hành vi của Lâm Dịch.
Lâm Thịnh há miệng, trầm giọng nói: “Lâm Dư Sanh, anh sẽ đi nói với Lâm Dịch…”
“Không phiền anh.” Lâm Dư Sanh hờ hững ngắt lời anh, “Đây là chuyện giữa tôi và Lâm Dịch.”
Nói xong, Lâm Dư Sanh không thèm nhìn anh ta, buông bát đũa rời khỏi phòng ăn.
Lâm Thịnh ngẩn ra, nhìn vị trí vừa rồi còn có người mà giờ đã trống không, nhíu mày.
Không phiền anh?
Cô ta khách sáo thật.
Tâm trạng Lâm Thịnh đột nhiên có chút phiền.
Vừa lúc thấy Lâm Dịch còn ngái ngủ đi vào, Lâm Thịnh nhìn chằm chằm anh ta, chất vấn: “Em có biết Lâm Dư Sanh bị chó săn cắn không?”
Lâm Dịch mờ mịt lắc đầu, “Không biết ạ, chuyện khi nào?”
“Chính là lúc em ném em ấy lên núi Phượng Minh.”
Lâm Dịch ngẩn ra.
Không đợi anh ta nói gì, Lâm Thịnh lại mở miệng, “Lâm Dịch, rốt cuộc đến bao giờ em mới trưởng thành được?”
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt khó coi của Lâm Thịnh, nhất thời có chút không phản ứng kịp.
Anh cả đây là làm sao vậy?
“Anh, Lâm Dư Sanh bị chó săn cắn cũng không thể trách em được, hơn nữa sở dĩ em làm vậy chẳng phải vì trước đó cô ta đẩy Nhược Dao sao, lúc cô ta động tay có nghĩ đến nếu Nhược Dao ngã ra chuyện gì thì sao không…”
“Im miệng.” Lâm Thịnh nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, anh ta móc điện thoại ra thao tác một hồi, rồi nhìn về phía Lâm Dịch, đáy mắt tràn đầy cảnh cáo, “Tiền tiêu vặt của em anh tạm thời đóng băng, khi nào nghĩ kỹ về sai lầm của mình, anh sẽ mở lại cho em.”
Bỏ lại lời này, Lâm Thịnh đứng dậy nhanh chóng rời đi.
?
Lâm Dịch ngây ngẩn cả người.
Một lúc lâu sau mới phản ứng lại.
“Khốn kiếp!” Anh ta tức giận đá mạnh vào chân bàn.
Làm cái gì vậy?
Sáng sớm tinh mơ đã làm trò gì vậy?
Anh ta chọc ai ghẹo ai?
——
Lâm Dư Sanh đi tìm tài xế Trần, lại phát hiện Lâm Khiêm đã mặc đồ xong ngồi trên xe.
“Dư Sanh tiểu thư, lát nữa đại thiếu gia phải đi công ty, nên xe của lão Trương được điều đi đón đưa đại thiếu gia rồi, cô và nhị thiếu gia đều muốn đi bệnh viện, nên tôi đưa cô và nhị thiếu gia cùng đi.”
Nhà họ Lâm hiện tại chỉ có lão Trương và lão Trần là hai tài xế.
Công ty của Lâm Thịnh và bệnh viện là hai hướng khác nhau.
Cho nên sự sắp xếp của lão Trần cũng là giải pháp tối ưu.
Lâm Khiêm ngồi ở hàng ghế sau, không nói một lời, vẻ bực bội hiện rõ trên khuôn mặt tuấn tú, đôi mắt đen dưới hàng lông mày rậm hơi nheo lại, vẻ mặt “không hài lòng lắm với việc lão Trần sắp xếp anh ta ngồi cùng xe với Lâm Dư Sanh nhưng lại không thể không chấp nhận”.
“Không cần.” Lâm Dư Sanh nói với tài xế Trần, “Chú đưa anh ấy đi đi, cháu đi taxi.”
Câu này không chỉ khiến tài xế ngẩn người, ngay cả Lâm Khiêm ngồi ở hàng ghế sau cũng kinh ngạc vài phần.
Anh ta tự nhận mình không nói gì với cô, không cấm cô lên xe, càng không biểu hiện gì, vậy mà Lâm Dư Sanh thà đi taxi chứ không chịu ngồi cùng xe với anh ta?
Lâm Khiêm không kìm được mà nhíu mày, xuyên qua cửa xe hé mở nhìn về phía Lâm Dư Sanh, “Cô có ý gì?”
“Không có ý gì.”
Không đợi anh ta nói gì nữa, Lâm Dư Sanh trực tiếp “tốt bụng” đóng sầm cửa xe giúp anh ta, xoay người bỏ đi.
Sắc mặt Lâm Khiêm tức khắc đen như đáy nồi.
Anh ta gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Lâm Dư Sanh, lạnh giọng ra lệnh cho tài xế, “Vậy mặc kệ cô ta, lái xe!”
Chiếc xe khởi động, sắc mặt Lâm Khiêm trước sau vẫn không thể dịu lại.
Trong buổi sáng yên tĩnh vốn có này, Lâm Dư Sanh lại dùng một cách khác thường đốt lên một ngọn lửa trong lòng anh ta.
Rốt cuộc cô đã làm đủ chưa?
Anh ta thừa nhận, nếu đây là cách Lâm Dư Sanh thu hút sự chú ý của anh ta, vậy thì rất tốt, cô đã thành công.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc