Buổi tối, bầu không khí trên bàn ăn nhà họ Lâm có chút quỷ dị.
Lâm Khiêm mặt mày căng thẳng, không nói một lời, trên đường rất nhiều lần Lâm Nhược Dao gọi anh ta, anh ta đều như người mất hồn, chậm chạp không đáp lại.
Lâm Dịch càng kỳ lạ.
Hốc mắt ửng hồng, không biết là đang giận dỗi chuyện gì.
Chỉ có Lâm Dư Sanh là ăn uống rất ngon, từng ngụm từng ngụm xúc cơm.
Còn ra vẻ chê bai, nói món này nhạt nhẽo, món kia thịt không đủ gân, khiến phòng bếp phải ghi nhớ cải thiện.
Khác hẳn với vẻ nhút nhát đến nỗi gắp thức ăn cũng ngại ngùng trước đây, như hai người khác nhau.
Lâm Diệu Đông nhìn Lâm Dư Sanh không theo khuôn mẫu chê bai món ăn, tâm trạng thật ra có chút phức tạp.
Từ ngày đầu tiên Lâm Dư Sanh bước chân vào nhà này, cái vẻ không phóng khoáng trên người cô thế nào cũng không sửa được, vừa nhìn đã biết là từ nơi nhỏ bé đến, không đủ tự tin.
Người không tự tin, làm việc không có sức thuyết phục, không có khí thế.
Nhưng nhìn Lâm Dư Sanh bây giờ, Lâm Diệu Đông cảm thấy, đây mới là dáng vẻ mà con gái ruột của ông nên có.
“Con ăn no rồi, mọi người cứ tiếp tục.”
Lâm Dư Sanh buông bát đũa đứng dậy, trong bát sạch sẽ không còn một hạt cơm.
Lâm Khiêm liếc nhìn bóng lưng Lâm Dư Sanh, càng cảm thấy đồ ăn trước mắt khó nuốt trôi, thế là cũng buông bát đũa, “Con cũng no rồi.”
Nói xong liền lên lầu.
Không lâu sau, Lâm Diệu Đông và Tống Chỉ Lam cũng rời khỏi bàn ăn.
Lâm Thịnh hôm nay tăng ca ở công ty, không về.
Trên bàn ăn chỉ còn lại Lâm Dịch và Lâm Nhược Dao.
“Anh tư, anh sao vậy?” Lâm Nhược Dao lo lắng liếc nhìn Lâm Dịch.
Trong nhà này, vì Lâm Dịch và cô ta tuổi tác gần nhau nhất, hơn nữa Lâm Dịch vì lưu ban nên còn học cùng lớp với cô ta, cho nên cô ta và Lâm Dịch có nhiều chủ đề chung nhất, quan hệ cũng tốt nhất.
Lâm Dịch khua khoắng đĩa thức ăn, nuốt không trôi, “Lâm Dư Sanh thật là tức chết mà.”
“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Nhược Dao chớp mắt, khó hiểu hỏi, “Anh tư anh chẳng phải đã mua quần áo mới mang lên cho chị ấy rồi sao? Chị ấy nhận được quần áo chắc chắn rất vui vẻ chứ.”
Lâm Nhược Dao ngoài miệng nói vậy, ngầm lại siết chặt lòng bàn tay.
Nếu không sợ Lâm Dịch biết chân tướng, cô ta mới không muốn để cho cái con tiện nhân Lâm Dư Sanh kia được lợi! Lâm Dư Sanh tính là cái thá gì, mà dám để anh tư mua quần áo cho?
“Cô ta mới không vui!” Lâm Dịch bực bội nói, “Cô ta trực tiếp ném đồ anh tặng cho cô ta xuống đất ngay trước mặt anh!”
“Hả? Sao lại thế?” Lâm Nhược Dao có chút kinh ngạc.
Cái con tiện nhân Lâm Dư Sanh kia từ khi trở về nhà này đã tìm mọi cách cướp đi sự yêu thương của các anh trai từ chỗ cô ta, lần đầu tiên nhận được quà của Lâm Dịch, cô ta không tin Lâm Dư Sanh lại không vui.
Chắc chắn là cô ta giả vờ.
Lâm Dịch phẫn nộ siết chặt nắm tay, “Cô ta cư nhiên còn nghi ngờ anh động tay động chân vào quần áo, nói trắng ra là anh mua quần áo sẽ gây dị ứng da, sớm biết vậy anh đã không nên mua cho cô ta! Tốt bụng bị coi như lòng lang dạ thú!”
Anh ta nghĩ đến những lời khó nghe mà Lâm Dư Sanh nói, liền cảm thấy cả thế giới đều tệ hại vô cùng.
Anh ta thừa nhận, ngay từ đầu anh ta đối với Lâm Dư Sanh quả thật không tốt.
Bởi vì lúc Lâm Dư Sanh vừa về nhà, Lâm Nhược Dao khóc cả đêm, sợ hãi Lâm Dư Sanh trở về sẽ không muốn ở chung với cô ta nữa, sẽ đuổi cô ta ra khỏi nhà này.
Anh ta thấy Lâm Nhược Dao ngày nào cũng khóc đến khổ sở như vậy, thật sự rất khó không oán hận Lâm Dư Sanh.
Anh ta thậm chí cảm thấy Lâm Dư Sanh không nên trở về, làm hại em gái không còn vui vẻ như trước nữa.
Cho nên anh ta đã thả chuột chết vào phòng Lâm Dư Sanh, đặt kim tiêm trên giường cô ta, chỉ là để trút giận cho Lâm Nhược Dao, đồng thời cũng là cảnh cáo Lâm Dư Sanh, bọn họ những người anh trai này, vĩnh viễn đều hướng về Lâm Nhược Dao, Lâm Dư Sanh đừng mơ tưởng ức hiếp Lâm Nhược Dao.
Sau này, Lâm Dư Sanh đẩy Lâm Nhược Dao, làm hại Lâm Nhược Dao ngã xuống lầu, anh ta càng chán ghét Lâm Dư Sanh.
Một cô gái sao có thể có tâm địa độc ác như vậy?
Cho nên anh ta đã ném Lâm Dư Sanh lên núi sau khi cô ta bị phạt quỳ ngất xỉu.
Kết quả những chuyện này, cư nhiên khiến thái độ của Lâm Dư Sanh đối với anh ta thay đổi như vậy, thậm chí đến quần áo anh ta mua cô ta cũng không cần, trực tiếp ném xuống đất ngay trước mặt anh ta.
“Anh tư, chắc chị ấy chỉ nói lời giận dỗi thôi.” Lâm Nhược Dao đảo mắt, lại nói thêm, “Anh mua cho em nhiều quần áo như vậy, kết quả chỉ mua cho chị ấy một cái, trong lòng chị ấy không thoải mái cũng là điều dễ hiểu.”
Lâm Dịch đột nhiên nghe thấy lời này, lại nhíu mày.
“Nhược Dao, em đang nói cái gì vậy?”
Lâm Nhược Dao đối diện với ánh mắt nghi ngờ của Lâm Dịch, sững sờ một khoảnh khắc, “Anh tư, em…”
“Nhược Dao, anh nói với em là thái độ của Lâm Dư Sanh với anh rất tệ, cô ta ném quần áo anh mua cho cô ta xuống đất, chuyện này liên quan gì đến việc mua ít hay nhiều quần áo chứ? Lâm Dư Sanh cũng đâu có nói trách anh chỉ mua cho cô ta một cái!”
Anh ta không hiểu vì sao Lâm Nhược Dao lại cảm thấy Lâm Dư Sanh không thoải mái trong lòng vì anh ta mua cho cô ta ít quần áo.
Ít nhất anh ta hoàn toàn không cảm nhận được ý tứ đó từ Lâm Dư Sanh.
Lâm Nhược Dao bị Lâm Dịch đột nhiên lớn tiếng dọa cho giật mình, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, anh tư, em nói sai rồi, là em hiểu lầm ý của chị ấy.”
Lâm Dịch nhíu mày, trong lòng anh ta rất phiền, cũng không muốn nói gì nữa.
Lâm Nhược Dao cũng mím môi không nói, chỉ là hốc mắt hơi đỏ.
Lâm Dịch nhìn vẻ mặt có chút tủi thân của Lâm Nhược Dao, há miệng thở dài, muốn dỗ dành, nhưng tâm trạng anh ta cũng rất tệ, trong đầu toàn là hình ảnh Lâm Dư Sanh ném quần áo anh ta mua xuống đất.
Lâm Nhược Dao cúi đầu xoắn ngón tay, chờ Lâm Dịch dỗ dành cô ta.
Mỗi lần cô ta làm ra động tác và vẻ mặt như vậy, Lâm Dịch đều có thể nhạy bén nhận ra và sau đó dỗ dành cô ta.
Chỉ là lần này đợi rất lâu cũng không thấy Lâm Dịch nói gì.
Cô ta đành phải ngước mắt lên, dùng giọng mang theo chút nghẹn ngào nói: “Anh tư, anh——”
Lời còn chưa kịp nói ra, Lâm Dịch đã đứng dậy, trực tiếp bỏ đi.
?
Lâm Nhược Dao như bị ai đó đánh một gậy cảnh cáo, cả người lập tức không phản ứng kịp.
Lâm Dịch quả thực không thèm liếc nhìn cô ta một cái, mà trực tiếp đi lên lầu.
Sắc mặt Lâm Nhược Dao tức khắc cứng đờ đến không thể cứng hơn.
--
Lâm Dư Sanh một mình ngơ ngẩn trong phòng, cẩn thận vén băng gạc quấn quanh tay mình lên.
Liếc nhìn, vết thương đã lành lại gần như hoàn toàn.
Nhưng ngày mai cô còn phải đến bệnh viện tiêm vắc-xin phòng dại, mũi đầu tiên đã tiêm vào tối hôm bị chó săn cắn.
Mũi thứ hai cách ba ngày, vừa đúng ngày mai.
Lâm Dư Sanh ghi nhớ chuyện này trong lòng, sáng sớm hôm sau đã chào tài xế Trần nói tám giờ muốn ông ấy đưa mình đến bệnh viện.
Thu dọn xong rồi vào phòng ăn ăn sáng, cô gặp Lâm Thịnh.