“Đây rốt cuộc là tiệc nhận thân, hay là pháp trường của tôi?”
Tống Chỉ Lam nhìn dáng vẻ điên cuồng của Lâm Dư Sanh, sắc mặt âm trầm bước đến bên quản gia, hạ thấp giọng lạnh lùng ra lệnh: “Đưa cô ta đi.”
Quản gia lập tức tiến đến kéo tay Lâm Dư Sanh.
“Tôi không đi!” Lâm Dư Sanh hung hăng đẩy quản gia ra, nhìn về phía Tống Chỉ Lam và đám người Lâm Diệu Đông, khàn giọng nói: “Tôi không chấp nhận cuộc hôn nhân này!”
Nghe thấy lời này, Lâm Thịnh, trưởng tử nhà họ Lâm mặc bộ vest đen, sắc mặt khẽ biến đổi. Anh ta bưng ly champagne, một tay đút túi quần bước đến trước mặt Lâm Dư Sanh, ánh mắt sắc lạnh như muốn xuyên thủng cô : “Cô nói lời này là có ý gì? Không chấp nhận? Chuyện này không đến lượt cô quyết định.”
Lâm Khiêm – nhị thiếu gia – nhíu mày:
“Chỉ khi cô gả sang nhà họ Tống, công ty mới có thể vượt qua được giai đoạn nguy khốn này.”
Lâm Tinh – tam thiếu gia – cười khẩy, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ:
“Được gả vào nhà họ Tống là phúc phận của cô đấy. Đừng có không biết điều.”
Lâm Dư Sanh nhìn ba người anh trước mặt, ngón tay khẽ run rẩy.
Tại sao… Tại sao ai cũng muốn ép cô? Cô đã làm gì sai?
Đúng lúc này, Lâm Nhược Dao vội vã bước đến trước mặt cô, nắm lấy tay cô, vẻ mặt vô cùng quan tâm nhìn cô:
“Chị à, nếu chị không muốn gả vào nhà họ Tống, vậy thì để em gả thay chị, chị đừng làm loạn nữa được không? Em nguyện ý gả thay chị.”
Cô ta giống như một anh hùng hiên ngang lẫm liệt, đứng ra gánh vác nửa bầu trời sắp sụp đổ thay Lâm Dư Sanh.
Hành động này, còn có một cách nói khác, gọi là “lấy lui làm tiến”.
Quả nhiên, Lâm Nhược Dao vừa dứt lời, xung quanh liền xôn xao bàn tán:
“Lâm Nhược Dao thật là một đứa bé hiểu chuyện!”
“Lâm Dư Sanh, cô không thể học hỏi em gái mình sao?”
“…”
Lâm Dư Sanh lạnh lùng nhìn Lâm Nhược Dao.
Nếu không phải đã hiến giác mạc cho Lâm Nhược Dao, nếu Lâm Nhược Dao không cấu kết với bác sĩ phẫu thuật cố tình tạo ra tai nạn ngoài ý muốn, cô căn bản sẽ không bị mù.
Nếu không phải Lâm Nhược Dao hết lần này đến lần khác vu oan giá họa, cô cũng sẽ không mang tiếng xấu như vậy!
“Lâm Nhược Dao!” Ánh mắt Lâm Dư Sanh đột nhiên lạnh thấu xương, hai tay siết chặt cổ Lâm Nhược Dao.
“Vì sao lại gạt tôi? Vì sao rõ ràng đã tìm được người hiến tặng phù hợp rồi mà vẫn muốn ép tôi hiến giác mạc? Vì sao lại bày ra tất cả chuyện này?”
“Cô có thể ghét tôi, nhưng vì sao lại lừa dối tôi như vậy? Hãm hại tôi? Nói cho tôi biết, vì sao hả?”
“Dao Dao!” Bố mẹ Lâm thấy vậy vội vàng chạy đến kéo Lâm Dư Sanh ra.
Lâm Thịnh lạnh giọng ra lệnh: “Buông em gái tôi ra!”
Lâm Khiêm túm lấy tay Lâm Dư Sanh: “Nếu Dao Dao có mệnh hệ gì, tôi sẽ không để yên cho cô!”
Lâm Tinh dùng sức đạp một cú vào người Lâm Dư Sanh: “Cô mau buông tay ra đi!”
Cả sảnh tiệc rối loạn, tiếng la hét, xô đẩy vang lên tứ phía.
Nhưng Lâm Dư Sanh dường như đã không còn quan tâm nữa. Ánh mắt cô trầm tối, bàn tay siết chặt lấy cổ Lâm Nhược Dao, không chút do dự.