Thiên Kim Thật Phản Công: Bị Cả Nhà Ép Chết, Tôi Trở Về Rồi!

Chương 1:Lâm Dư Sanh Đã Chết

Trước Sau

break

Kinh thành.
Biệt thự nhà họ Lâm sáng rực ánh đèn.
Khách khứa ra vào tấp nập, tiếng nói cười rộn rã không ngớt.
“Chúc mừng ông Lâm nhé, tìm lại được con gái ruột thật không dễ dàng!”
“Ông Lâm, thật đáng mừng.”
Lâm Diệu Đông tươi cười rạng rỡ, vừa định mở lời…
“Loảng xoảng!”
Một tiếng động lớn vang vọng khắp sảnh tiệc.
Một thiếu nữ đứng cạnh tháp champagne, bàn tay gầy guộc nổi gân xanh nắm chặt mảnh khăn trải bàn đỏ bị cô kéo xuống.
Những ly rượu champagne xếp chồng như quân domino đổ rạp, liên tiếp rơi xuống đất vỡ tan!
“Lâm Dư Sanh!” Sắc mặt Lâm Diệu Đông thoáng chốc trở nên xanh mét: “Con đang làm cái gì vậy hả?”
Khách khứa nghe thấy ba chữ “Lâm Dư Sanh”, lập tức xì xào bàn tán:
“Nghe nói không? Lâm Dư Sanh thật ra đã được tìm về bốn năm trước rồi, nhưng nhà họ Lâm không muốn Lâm Nhược Dao khó xử nên đã giấu cô ta đi, còn nói với bên ngoài là con của người giúp việc.”
“Nếu không phải bây giờ Lâm thị sắp phá sản, Lâm Diệu Đông muốn nhờ hôn nhân để leo lên Tống gia ở Tây Thành, thì đến giờ vẫn sẽ không công khai thân phận của cô ta đâu!”
“Thật đáng thương…”
“Đáng thương cái gì chứ? Không gả Lâm Dư Sanh đi thì chẳng lẽ lại gả Lâm Nhược Dao sao? Lâm Dư Sanh có phải lớn lên ở nhà họ Lâm đâu, làm sao có tình cảm sâu đậm bằng Lâm Nhược Dao đã được nuôi dưỡng hơn hai mươi năm?”
“Hơn nữa, cô không thấy sao? Mắt trái của cô ta bị mù.”
“Nghe nói là ở bên ngoài quen biết cái loại lưu manh không ra gì làm bạn trai, bị lừa cả thể xác chưa nói, còn hiến giác mạc một bên mắt cho hắn ta.”
“Loại con gái nhà quê này, dù trong người có dòng máu nhà họ Lâm thì sao chứ? Trước sau cũng không thể xuất đầu lộ diện.”
“…”
Lâm Dư Sanh đứng giữa đống mảnh thủy tinh vỡ vụn trên sàn, hứng chịu ánh mắt khinh miệt và chán ghét của mọi người, cất giọng: “Nghe nói mọi người đến đây đều là để chúc mừng nhà họ Lâm tìm lại được con gái ruột phải không?”
Cô dùng sức ném mạnh tấm khăn trải bàn đỏ rực xuống đất, ánh mắt kiêu ngạo và nổi loạn hệt như bốn năm trước vừa mới đến nhà họ Lâm.
“Con gái nhà họ Lâm, ai thích làm thì làm, tôi không thèm!”
Ánh mắt Lâm Diệu Đông chợt biến đổi: “Lâm Dư Sanh! Con điên rồi sao?”
“Tôi điên rồi?” Lâm Dư Sanh như nghe thấy chuyện gì nực cười, lập tức bật cười lớn.
Nhưng tiếng cười vừa dứt, ánh mắt cô ta lại tràn ngập vẻ thê lương và tuyệt vọng: “Tôi thấy người điên chính là các người.”
“Bốn năm! Giấu diếm tôi suốt bốn năm trời, đến một thân phận cũng không cho tôi! Bây giờ công ty sắp phá sản, lúc này các người mới nhớ đến tôi? Tống gia chủ của Tống gia năm nay đã 55 tuổi rồi đấy! Lớn hơn tôi tận 36 tuổi! Vợ trước của ông ta mới qua đời tháng trước, mà đã là người phụ nữ thứ tư chết ở nhà họ Tống rồi…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc