Mẹ cô từng nhắc nhở, cô phải nói rằng mình không nhớ những chuyện xảy ra trước năm cô 3 tuổi.
Lúc đó, cô chẳng hiểu gì cả, chỉ biết đêm đó mẹ khóc rất nhiều, bà cầm lấy miếng ngọc bội vừa trộm được, lẩm bẩm: "Yểu Yểu, đây là số mệnh. Đây là số mệnh, chúng ta không thể trốn tránh."
Đêm đó, mẹ chở cô trên xe kéo suốt đêm từ cổng làng vào thị trấn, xăm lên người cô một vết bớt, thay đổi kiểu tóc và quần áo, rồi đợi ai đó.
Bảy ngày sau, cô gặp anh.
Người đàn ông cao lớn với khuôn mặt lạnh lùng và đôi mắt thờ ơ này khiến mọi người nghĩ rằng anh không phải người dễ tính.
Anh mặc vest, có vệ sĩ đi cùng, đứng dưới mái hiên nhà thị trưởng. Sau khi nghe mẹ cô khép nép nói chuyện một lúc lâu, anh chỉ hỏi Vân Dao: "Em tên gì?"
Cô căng thẳng đến mức nói năng lắp bắp, chỉ nhớ cô đã làm theo lời mẹ dặn, nhẹ giọng trả lời: "... Em tên Vân Dao, năm nay 18 tuổi, những chuyện trước năm 3 tuổi không nhớ rõ. "
Kỷ Tư Hoài không nói chuyện, chỉ rũ mắt nhìn chằm chằm cô vài giây, như đang đánh giá một món hàng hóa.
Anh nói: "Từ nay trở đi, em tên Bạch Yểu Yểu. "
Sau đó, anh đưa cô rời đi.
Mẹ nói với cô rằng anh là con trai cả của nhà họ Kỷ, một nửa ngân hàng ở Thượng Hải đều do gia tộc anh nắm giữ. Bất kỳ ai khi gặp anh cũng phải cung kính gọi một tiếng " Kỷ tiên sinh".
Cô nghe không hiểu.
Sau đó, mẹ cô chỉ nói: "Hãy đi theo anh ta, rồi tất cả gấm vóc lụa là sẽ là của con. Con sẽ được nuôi dưỡng đàng hoàng trong biệt thự rộng lớn, và con sẽ không còn phải ăn bánh ngô và mặc quần áo vá nữa."
Nhưng miếng ngọc bội này là bị mẹ cô trộm về.
Mà Bạch Yểu Yểu thật sự, mấy hôm trước còn ngồi trong quán trà vuốt ve viên ngọc bội, kể với bạn bè về chuyện tìm người thân. Thật không may lại bị mẹ cô nghe được toàn bộ.
Ba ngày sau, một chuyến tàu đi về phía bắc bị trật bánh khỏi đường ray trong một trận mưa lớn. Mẹ cô nắm lấy bàn tay đang giãy giụa ra khỏi bùn và tách từng ngón tay thon dài.
Ngọc bội vẫn còn ấm nhiệt độ cơ thể.
Từ nay về sau, cô chính là Bạch Yểu Yểu.