Con tàu ầm ầm chạy dọc theo đường ray quanh co, tiếng còi tàu vang lên từng hồi, như một tiếng thở dài xuyên qua vùng hoang vu trống trải.
Vân Yểu có chút ngượng ngùng đi theo Kỷ Tư Hoài, tay cầm theo một chiếc túi xách cũ kỹ, đôi giày va vào những phiến đá trên đường ray nhờn bóng, như thể cô sợ bị bỏ lại một mình.
Cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh nhạt do thợ may trong trấn may vội, phần vải ở eo siết chặt đến nỗi cô không thể bước nhanh được. Mái tóc đen được búi thấp đơn giản, vài sợi tóc lòa xòa rơi khỏi trâm cài, rũ xuống sườn mặt, lộ ra vẻ đẹp có phần e lệ.
Người đàn ông bước đi chậm rãi, nhưng lại tạo ra một cảm giác khó gần. Anh mặc một bộ vest được ủi phẳng phiu, vạt áo hơi gợn sóng theo từng bước chân.
Khi đám đông nhìn thấy anh, hàng người đang ồn ào xô đẩy đột nhiên an tĩnh lại.
Một ông lão vác gánh trên vai, ánh mắt sâu xa. Trước tiên ông nhìn quần áo của người đàn ông, rồi thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, lập tức mỉm cười: "Kỷ tiên sinh, không biết hôm nay có việc gì khiến ngài đích thân tới đây?"
Ngay khi ông ta vừa nói xong, một người khác lập tức phụ họa một cách cung kính, gần như là nịnh nọt.
Vân Yểu giật mình vì sự nhiệt tình quá mức này, sợ lạc đường, đang định đuổi theo thì đột nhiên có một bàn tay vươn ra, giữ chặt lấy cô.
Kỷ Tư Hoài quay đầu lại, lạnh lùng nói: "Theo sát tôi."
Bàn tay anh to lớn và ấm áp. Khi lòng bàn tay anh bao bọc lấy tay cô, cô nhận thấy những vết chai mỏng. Rõ ràng chỉ là một động tác đơn giản, nhưng lại xoa dịu tâm hồn bất an của cô.
Tàu từ từ tiến vào sân ga và đám đông bị giải tán bởi tiếng hô của người soát vé.
Kỷ Tư Hoài nắm tay cô bước đi, chẳng mấy chốc đã đến toa hạng nhất ở phía trước tàu.
Khác với những người nông dân chạy nạn, những lái buôn người toàn mồ hôi hay mấy cô "đào" đầy mùi son phấn. Toa hạng nhất yên tĩnh, rộng rãi, dưới sàn trải thảm đỏ sẫm, ghế sô pha được thêu hoa văn chỉnh tề. Ở một góc của toa, máy phát nhạc đang chậm rãi xoay tròn, phát một bài tiếng Anh giai điệu nhẹ nhàng, xa lạ.
Bên ngoài cửa sổ là những đồng cỏ xanh mướt cùng những mảnh ruộng lúa mì nhanh chóng chạy ngược về sau, còn bên trong là cuộc sống của những “người thành thị” mà trước đây cô chỉ dám tưởng tượng.
Vân Yểu sững sờ.
Kỷ Tư Hoài buông tay cô ra, chỉ vào chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ: "Ngồi đi. "
Cô theo bản năng khép chặt chân lại rồi cẩn thận ngồi xuống, như thể sợ mình làm hỏng chiếc ghế sang trọng này, hoặc như thể.... sợ mình sẽ vô tình bại lộ.