Trong phòng ngủ của Kiều Ân, Hạ Vũ không ngừng nói chuyện để Kiều Ân không phải nghĩ đến chuyện buồn. Hết kể chuyện công ty rồi đến chuyện ngoài đường. Cô ấy nói luyến thoắng suốt cả một buổi. Mãi đến khi Hạ Vũ thấy hơi mệt, ngừng lại uống miếng nước thì bên tai lại truyền đến tiếng nói của Kiều Ân, thật nhẹ nhưng lại có sức công phá khủng khiếp.
“Mình muốn rời đi.”
Hạ Vũ sặc nước ho khụ khụ. Một lúc sau cô ấy mới lớn tiếng hỏi lại:’ Cậu nói gì cơ?”
“…”
Hạ Vũ cười cười nhận ra bản thân nói hơi lớn tiếng nên chỉnh lại âm lượng, hỏi nhỏ:“ Tại sao cậu lại muốn đi? Không phải như bây giờ rất tốt sao?”
“Tốt ở đâu?” Kiều Ân nhàn nhạt hỏi lại.
“Thì Lâm Thanh Nhã đã bị bắt, tuy Lâm Kiều Hân đã trốn được nhưng rất nhanh thôi cô ta sẽ bị cảnh sát bắt lại. Còn cậu và Hàn tổng sẽ sống với nhau thật hạnh phúc.” Hạ Vũ ngay lập tức đưa ra ba lí lẽ.
Kiều Ân cười nhẹ nhìn cô ấy, rồi không nhanh không chậm lên tiếng:“Lâm Kiều Hân đã bị bắt rồi.”
Hạ Vũ tròn mắt ngạc nhiên, sao cô lại không biết chuyện này vậy?
Kiều Ân giải thích:“ Là Hàn Kiêu, anh ta đã bắt được chị ấy. Nhưng mỗi lần mình hỏi anh ta tại sao không giao cho cảnh sát thì anh ta đều lờ sang chuyện khác.”
Hạ Vũ cảm thấy đây là một chuyện có thể hiểu được:“Dù sao cô ta cũng đã gây ra lỗi lầm lớn như vậy thì Hàn Kiêu chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.”
Kiều Ân nhíu mày gắt lên:“ Anh ta không có tư cách đấy! Chính anh ta mới là nguồn cơn của mọi tội lỗi!”
Hạ Vũ giật mình, ngơ ngác nhìn cô.
Cô thở dài một hơi, một mạch nói ra tất cả những chuyện đã xảy ra:“ Mình chẳng qua chỉ là tình nhân của anh ta thôi… Ngạc nhiên lắm đúng không? Nhưng điều đáng ngạc nhiên hơn là mãi về sau mình mới biết anh ta đã có bạn gái, hơn nữa người ấy lại là chị mình. Mọi thứ vốn dĩ là sắp đặt của anh ta. Là anh ta đã cố tình gài hai chị em mình vào cái bẫy này. Nếu thật sự phải trả giá thì người đó phải là anh ta mới đúng.” Câu cuối cô dường như muốn hét lên, tố cáo mọi chuyện anh đã làm với cô.
“Cậu…cậu.” Hạ Vũ không thể tiếp nhận thông tin lớn như vậy. Cô ấy nhìn cô miệng ấp úng mãi không lên lời.
Làm gì có ai lại không mong muốn hạnh phúc chứ? Chẳng qua chỉ là cô không thể mang thứ hạnh phúc giả tạo này suốt đời được. Có lẽ đã đến lúc cô phải rời đi rồi.
Hạ Vũ như không tin vào tai mình, mọi chuyện xảy ra đúng là nằm ngoài sức tưởng tượng của cô. Lúc đầu cô vốn chỉ nghĩ đơn giản là Hàn Kiêu với Lâm Kiều Hân chia tay rồi anh đến với Kiều Ân, ai ngờ…
“Cậu nói đều là sự thật?”
Kiều Ân khẽ cụp mắt gật đầu.
Hạ Vũ chợt cảm thấy lòng nhói đau. Đáng lẽ cô nên quan tâm đến bạn mình nhiều hơn mới đúng. Chuyện đã xảy ra được một khoảng thời gian rồi vậy mà giờ cô mới biết. Hạ Vũ chợt cảm thấy bản thân thật không xứng đáng làm bạn thân của Kiều Ân.
Cô ấy ôm trầm Kiều Ân vào lòng rồi thút thít bên tai cô:“ Xin lỗi cậu, đáng lẽ mình nên quan tâm cậu nhiều hơn chứ không nên để cậu phải chịu tổn thương lớn như vậy.”
Hạ Vũ lại bực tức gõ vào đầu mình một cái:“ Rõ ràng ngay từ phút đầu gặp mặt mình đã thấy tên Hàn Kiêu đó không đơn giản rồi, vậy mà đến phút cuối cùng mình lại bị anh ta lừa. Mình vốn còn cho rằng Hàn Kiêu là người tử tế nào ngờ… Biết mặt lại không biết lòng.”
Kiều Ân không trách Hạ Vũ vì dẫu sao là cô cũng dấu diếm mọi chuyện với cô ấy trước. Cô thở dài rồi nói:“ Mình không trách cậu. Mọi chuyện cũng đã qua rồi, điều mình muốn bây giờ là rời khỏi nơi này để sống một cuộc sống bình yên.”
Hạ Vũ chua xót nhìn cô. Cô không nên phải sống khổ sở như vậy, có lẽ rời đi là chuyện tốt nhất:“ Được rồi, chỉ cần cậu muốn mình chắc chắn sẽ giúp cậu.”
Chị Lý bưng dĩa hoa quả lên thì thấy hai người như chuẩn bị ra ngoài, cô ấy lên tiếng hỏi:“ Em định ra ngoài sao?”
“vâng, em đi dạo một chút.”
Kiều Ân vẫn mang vẻ mặt lạnh nhạt ấy nhưng trong mắt cô không còn cảm giác tù túng, áp bức mà lại có chút thanh thản nhẹ nhõm. Lẽ nào là do chuẩn bị đi dạo nên tâm tình phấn trấn hơn sao?
Chị Lý có chút nghi hoặc trong lòng nhưng bên ngoài vẫn tươi tỉnh đáp lời:“ Vậy chị đi cùng em nhé!”
Hạ Vũ vội tiến đến quàng tay Kiều Ân rồi nhìn chị Lý cười:“ Không cần đâu chị. Em sẽ đi cùng Kiều Ân dù sao cũng đã lâu rồi chúng em chưa đi dạo với nhau.”
Chị Lý hơi ngập ngừng:“ Chuyện này…”
Hạ Vũ:“Ây da, tụi em đi trung tâm thương mại một lát sẽ về liền. Chị yên tâm, lát em đi sẽ mua luôn cho chị vài món đồ.”
“Cái này thì không cần. Vậy hai người đi cẩn thận nha.”
Khi thấy cả hai đã đi xa chị Lý liền nhấc máy gọi cho một người.