Hoa Hạ là khu biệt thự nằm riêng biệt trên một ngọn núi ở nɠɵạı ô. Ở đấy yên tĩnh rất thích hợp để người ta tịnh dưỡng.
Kiều Ân tì trán lên cửa xe ô tô. Cô mặc kệ bàn tay mình đang nằm gọn trong tay Hàn Kiêu mà đưa mắt cô nhìn ra bên ngoài. Nhìn dòng người hối hả qua lại rồi lại nhìn ngọn núi xa xa. Cô giơ tay ấn nút mở cửa kính, một làn gió mát tạt vào mặt cô. Cô khẽ cong môi, cảm giác này khiến cô cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết.
Căn biệt thự này đã rất lâu Hàn Kiêu không hề lui tới. Nhưng trước khi đến đây anh đã thuê người dọn dẹp đồng thời trang trí lại màu sắc cho ngôi nhà. Biết Kiều Ân rất thích hoa nên anh đã không tiếc tiền xây một căn nhà kính toàn hoa tulip, loài hoa mà Kiều Ân thích nhất.
Vừa bước xuống xe, cô đã không thể rời mắt khỏi nhà kính. Anh khẽ mỉm cười, nắm tay cô bước đến ngôi nhà kính.
“Em thích không?” Hàn Kiêu có chút mong đợi cô sẽ hào hứng tươi cười với anh rồi nói " rất thích!" nhưng có lẽ điều đó thật quá xa vời.
Cô nhìn căn nhà kính ngập tràn hoa tươi rồi lại nhìn sang ánh mắt tràn ngập tình yêu của Hàn Kiêu mà khẽ bật cười. Đây là thứ cô cần sao? Bảo bối của cô, đứa con mà cô yêu thương, trông ngóng cũng biến mất. Thanh xuân của cô cũng bị trôn vùi, người thân thì trở mặt. Cuộc sống của cô, tất cả đều bị anh làm cho đảo lộn. Vậy mà thứ cô nhận về là gì đây? Thái độ coi mọi chuyện như chưa từng xảy ra của anh hay là căn nhà hoa kia? Anh vẫn chẳng thay đổi, vẫn sẽ chẳng chịu cúi đầu nhận sai về mình mà chỉ chọn cách dùng tiền để bù đắp.
Cô lại tự hỏi mình. Liệu tiền quan trọng vậy ư? Ha, đúng là quan trọng thật. Nếu không phải vì nó thì cô đâu có đến bước đường ngày hôm nay.
Cô hít vào một hơi rồi đều đều lên tiếng:" Anh không cần phải làm vậy. Nếu như anh muốn bù đắp cho tôi thì để tôi đi đi. Mọi tổn thương tôi nhận từ anh đã quá đủ rồi. Còn số tiền tôi lấy của anh, tôi nhất định sẽ trả lại toàn bộ."
Tim Hàn Kiêu đập mạnh một tiếng. Anh hoảng sợ nắm lấy bả vai cô để cô nhìn thẳng vào mắt mình.
“Không đuợc. Em không được rời xa tôi. Em phải ở bên tôi, Kiều Ân…”
Cô mở miệng định nói nhưng lại bị anh chặn lại bằng một nụ hôn. Mọi lời muốn nói đều nuốt vào trong. Cô khép hờ hai mắt từ từ cảm nhận nụ hôn của anh. Lúc thì nồng nhiệt không muốn buông lúc lại dịu dàng ôn nhu như sợ làm tổn thương người con gái anh yêu. Cô thoáng giật mình, liệu anh thật sự lo sợ cho cô sao?
Tình yêu vốn luôn là cảm xúc trân thật nhất của một người, nhưng khi nhìn vào mắt anh cô tự hỏi liệu trong đó có bao nhiêu phần là thật lòng. Tình yêu đối với cô bây giờ là thứ gì đó thật xa vời, xa đến nỗi cô không thể nhìn thấu được trái tim của mình nữa. Nhưng có lẽ dù là yêu hay là hận thì cũng không thể chỉ dựa vào một câu nói hay một hành động được.
Cô mềm nhũn trong cái hôn của anh, thật lâu sau mới có thể bình ổn lại nhịp thở.
“Tôi đi được chưa?” Giọng cô vang lên đầy miệt thị và lạnh lùng.
Thái độ này của cô chẳng khác nào con dao sắc nhọn đâm mạnh vào tim anh. Giọng anh lộ rõ vẻ u sầu:" Được, tôi dẫn em đi."
Cô ngay lập tức phản đối:" Không cần, để chị Lý đi với tôi."
Anh bật cười đưa mắt nhìn chị Lý. Chưa bao giờ anh cảm thấy bản thân thất bại như bây giờ.
Chị Lý cũng nhìn ra nỗi đau của anh nên chỉ đành nhẹ giọng khuyên nhủ:" Cậu đừng lo, tôi sẽ chăm sóc cô Trần thật tốt."
Chị Lý là người làm thân cận cho mẹ anh từ lâu nên sao anh có thể không tin tưởng. Chỉ có điều…
Hàn Kiêu vẫn nắm chặt bàn tay Kiều Ân không buông, anh luôn có cảm giác nếu buông tay, cô nhất định sẽ biến mất ngay tức khắc…
Đây mới chính là điều làm anh e ngại.
Nhưng anh vẫn tôn trọng mong muốn của cô. Anh kìm nén cảm xúc trong lòng, giơ tay xoa xoa đầu cô gái rồi lại đặt lên trán cô một nụ hôn thật nhẹ.
“Được rồi, em lên nhà đi. Tôi đi xử lí chút chuyện sẽ về sau.”
Kiều Ân chẳng nói chẳng rằng xoay người rời đi. Mặc kệ ánh mắt anh vẫn luôn dán chặt trên người mình.
“Chăm sóc tốt cho cô ấy.” Hàn Kiêu quay ra dặn dò với chị Lý rồi cũng rời đi.
Trên xe, Đường Dạ cung kính cúi đầu chào Hàn Kiêu, rồi lên tiếng:" Lâm Thanh Nhã đã bị bắt vì tội trốn thuế, hối lộ cấp trên, thành lập nhiều công ty ma dưới danh nghĩa công ti con của tập đoàn."
“Còn Lâm Kiều Hân?” giọng anh lạnh như dao. Rất rõ ràng đây mới là người anh đặc biệt quan tâm. Chính cô ta là người trực tiếp làm hại Kiều Ân, làm hại con anh, cô ta xứng đáng chết gấp trăm ngàn lần.
Đường Dạ nhìn ánh mắt sát khí của anh mà thoáng rùng mình. Anh ngập ngừng một chút rồi mới lên tiếng:" Lâm Kiều Hân…bỏ trốn rồi."
Ánh mắt anh tối lại, giọng nói lạnh như băng:" Không cần giao cho cảnh sát, bắt sống cô ta về đây."