****
Eleanor ngước lên khỏi chiếc đĩa đã trống từ lâu, lờ đi cơn đau thắt trong dạ dày đòi hỏi thêm thức ăn. Chiếc bàn ăn ngăn cách họ có thể dễ dàng ngồi được mười hai người, nhưng chỉ có hai chiếc ghế trong phòng.
Ghế của ông ấy ở trên cùng, và ghế của cô ở phía sau cùng, nhưng không phải ở đầu đối diện. Không, cô ngồi ở mép bàn, vị trí xa nhất. Đó là cách ông ấy giữ vững vị trí của mình trong cả ngôi nhà và thế giới. Ông ấy muốn cô biết trong nhà này ai là chủ. Nhưng cô biết thân phận mình mà đâu cần thiết để ông ấy tỏ ra như vậy.
Ánh mắt của chú cô rời khỏi cửa sổ khi ông từ từ quay đầu lại đối diện với cô. Ông nhìn cô từ trên xuống dưới, nhai miếng thịt bò béo ngậy của mình.
"Không có luật pháp và trật tự, không có quy tắc và sự tuân thủ, chúng ta chẳng khác gì những sinh vật thú tính mà đe dọa sẽ nuốt chửng chúng ta.” Ông ấy nói.
Ánh mắt tính toán của ông nhìn như muốn phân tích cô đang nghĩ gì, nhưng cô biết tốt hơn là không nên nói trước.
“Cháu có đồng ý không?”
"Vâng, chú ạ." Cô đồng ý, lời nói thốt ra nhanh chóng và nhỏ nhẹ.
“Về phần nào?”
"Cái gì cơ ạ?"
“Eleanor, cháu đồng ý với phần nào? Luật pháp và trật tự hay quy tắc và sự tuân thủ?”
Cô khẽ lắc đầu, lông mày nhíu lại.
"Không phải là một sao?"
Ông Carver lè lưỡi.
"Không phải vậy đâu." Ông ta càu nhàu khi với tay lấy ly rượu vang đỏ gần cạn.
"Mặc dù chú sẽ không để bụng chuyện đó với cháu đâu. Cháu vẫn chưa kết hôn. Chồng cháu sẽ truyền đạt những lời dạy tốt đẹp của nó cho cháu."
“Vâng, chú ạ. Tuy rằng cháu không được mọi người săn đón, nhưng cháu vẫn sợ.”
Eleanor nhìn thái độ bình thản của chú mình khi chú nhấp một ngụm cuối cùng từ chiếc ly trước khi cẩn thận đặt nó xuống bàn.
"Được rồi, vậy thì cháu sẽ sớm cảm ơn ta thôi."
"C-cám ơn ư?"cô hỏi, máu cô bắt đầu lạnh đi khi lưng cô cứng đờ.
"Cháu nên cảm ơn vì điều gì?"
“Cháu biết thừa rằng chú có quan hệ với nhiều viên chức dân sự không chỉ với thị trưởng mà còn với nhiều viên chức dân sự khác nữa mà? Gần đây chú gặp một nam tước trẻ tuổi đang muốn chuyển gia đình ông ấy đến đây, đến Autumntun. Ông ta chỉ có một người con trai.”
"Thật vậy sao?" Cô hỏi, cố gắng nói ra những lời đó với tốc độ đều đặn, không muốn thể hiện bất kỳ dấu hiệu nào cho thấy sự bồn chồn.