Thì Ra Anh Cũng Yêu Thầm Em Nha

Chương 9

Trước Sau

break



Dù Khương Húc đã đến Bắc viện nhiều lần, thuộc làu các chỗ trong trường, nhưng khi được đi cùng người mình thích, lại còn chỉ có hai người, xung quanh chẳng ai, hắn lại thấy bối rối lạ thường. Để phá vỡ không khí im lặng, hắn lên tiếng: “Lớp trưởng, bãi xe ở đâu vậy?”

“Cậu không biết à?”

“Trước giờ tôi chưa từng đạp xe tới.”

“Ồ.” Tim Lạc Từ đập loạn cả lên. Đây là lần đầu cậu và Khương Húc đi riêng với nhau ngoài lớp học. Hai bên là hàng cây ngân hạnh thẳng tắp, khung cảnh cứ như khu check-in của cặp đôi nào đó, hai chàng trai đi với nhau ở đây có phần kỳ quặc. Bởi thế cậu chẳng chú ý lời Khương Húc nói có mấy phần thật giả, chỉ biết đáp lại ngắn gọn. Cậu giơ tay chỉ về phía trước bên trái: “Quẹo chỗ đó, sau đó rẽ phải là tới.”

“Ồ, còn xa phết.” Khương Húc hơi liếc nhìn cậu thiếu niên yên tĩnh bên cạnh. Cậu vẫn thản nhiên nhìn về phía trước, không liếc sang, khẽ đáp: “Ừm.”

Bạn nhỏ này vẫn lạnh lùng như hồi lớp 9. Không biết là tính cách bẩm sinh hay do hoàn cảnh tạo nên.

Nói vài câu xong, Khương Húc thấy mình thoải mái hơn chút. Dù sao bây giờ hình tượng của hắn là bad boy chuyên đi tán gái. Cho dù có thất bại, Lạc Từ chắc cũng chẳng tin hắn thực sự thích cậu ấy.

Mà nếu không vạch trần mối quan hệ đó, chí ít bọn họ vẫn có thể là bạn học, xa hơn một chút là bạn bè.

Đó là lý do suốt một năm qua Khương Húc đi khắp nơi thả thính, để tiếng xấu đồn xa, chính là vì người trước mắt.

“Lớp trưởng, cậu biết đạp xe không?”

Lạc Từ liếc chiếc xe bánh nhỏ của hắn, lắc đầu: “Không biết.”

“Vậy cậu muốn học không?” Khương Húc vỗ lên yên xe, giọng trầm ấm quyến rũ: “Tôi dạy cậu.”

Lòng Lạc Từ hơi vui, không ngờ Khương Húc lại chủ động đề nghị như vậy. Thế nhưng miệng lại buột ra câu: “Tôi không có hứng thú.”

Lạc Từ: … o(╯□╰)o

Nói nhanh quá, nói sai rồi.

Giờ thu lại được không?

Trong lòng cậu như có người đang đập đầu vào tường vì hối hận. May sao Khương Húc vẫn không bỏ cuộc: “Cậu thử học đi, sẽ thấy hứng thú thôi.”

Lạc Từ siết chặt tay, nhắc bản thân lần này không được từ chối thẳng thừng nữa. Cậu nhìn Khương Húc, lại nhìn chiếc xe, rồi gật đầu với vẻ miễn cưỡng: “Vậy à? Có cơ hội thì thử cũng được.”

Nghe thấy Lạc Từ nhượng bộ, Khương Húc mừng đến mức suýt ôm cậu nhấc bổng quay vòng tại chỗ. Khóe mắt hắn đầy niềm vui, ánh mắt lướt qua thanh ngang xe, nảy ra một ý tưởng sáng chói: “Lớp trưởng, cậu từng nghe truyền thuyết của giới đạp xe chưa?”

“Hả?” Lạc Từ không biết đi xe, truyền thuyết gì chứ? Cậu nghi hoặc nhìn hắn: “Truyền thuyết gì?”

Khương Húc cười khẽ, vỗ vỗ thanh ngang phía trước yên xe: “Nghe nói nếu để người mình thích ngồi ở đây, đạp qua con đường dài 99 mét có hàng ngân hạnh là sẽ bên nhau trọn đời.”

Gì cơ? Lạc Từ mắt sáng rỡ, tò mò hỏi: “Thật hả?”

Khương Húc dừng lại, Lạc Từ cũng dừng theo, chờ câu trả lời. Bỗng nhiên Khương Húc nghiêng người lại gần, cười nửa miệng đầy gian xảo: “Lớp trưởng, cậu muốn ngồi đây không?”

“Tôi á?” Giọng Lạc Từ bất giác cao lên, tim như đánh trống, không dám nhìn vào mắt Khương Húc, ánh mắt lảng tránh, tai đỏ ửng.

Cậu nghe thấy Khương Húc lại dùng giọng trầm khàn đùa cợt nói: “Lớp trưởng, tai cậu đỏ rồi kìa. Tôi tưởng cậu không biết ngại đấy.”

Ngại á?

Cậu đang ngại?

Không thể nào!

Lý trí chợt quay lại, Lạc Từ nhìn hàng cây ngân hạnh hai bên, bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện. Cậu nheo mắt nhìn Khương Húc: “Truyền thuyết đó cậu đọc ở đâu? Có phải bịa ra tại chỗ không?”

Cậu dùng ánh mắt ra hiệu Khương Húc nhìn hàng cây xung quanh.

Không ngờ Lạc Từ lại nhạy đến thế, Khương Húc thoáng khựng lại, chưa nghĩ ra lời đáp. Mà đối với người thông minh, chỉ cần một chút ngập ngừng là đủ để đoán ra sự thật.

Lạc Từ vừa bực vừa xấu hổ vì suýt bị lừa, trừng mắt nhìn Khương Húc: “Miệng lưỡi trơn tru!”

Rồi cậu quay người, sải bước nhanh về phía bãi đỗ xe.

Khương Húc dắt xe đuổi theo sau: “Lớp trưởng, xin lỗi, tôi không cố ý lừa cậu đâu…”

Vừa nghe lời xin lỗi, tim Lạc Từ lại mềm xuống.

Nhưng một giây sau…

“Tôi cố ý đấy.”

Lạc Từ: “…”



Tác giả có lời muốn nói:

Khương Húc: Anh cố tình muốn nói cho em biết, anh sẽ dùng cả đời này để yêu thích em.

Lạc Từ: Sao anh không nói sớm hơn.
 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc