Sáng nay kiểm tra giờ tự học đầu tiên, tổng cộng bắt được hai mươi ba học sinh không mặc đồng phục (các thầy cô không đeo bảng tên thì được cho qua), trong đó có mười chín người là học sinh mới chuyển từ Nam viện sang.
Thật ra tình hình này cũng nằm trong dự đoán của thầy chủ nhiệm giáo dục, dù sao thì trước đó Nam viện tuyển vào một đám nam sinh dựa vào tiền, rất nghịch ngợm. Muốn quản lý mấy đứa này đâu phải chuyện ngày một ngày hai.
Vì vậy, thầy chủ nhiệm giáo dục tuy ngoài mặt nghiêm khắc nhưng thật ra lại nương tay, bắt mỗi người hít đất năm mươi cái rồi cho vào lớp.
Nhưng vượt qua ải chủ nhiệm giáo dục rồi, còn phải đối mặt với giáo viên chủ nhiệm của mình nữa. Cô Hà Vân nhìn Khương Húc đến trễ, cười như không cười: “Mới ngày đầu đi học đã không mặc đồng phục rồi, Khương Húc, em bản lĩnh ghê ha.”
Khương Húc một tay xách quai cặp, mặt mày tếu táo nói: “Cô ơi, người ta nói cá và gấu không thể chọn cả hai, em đây là vì không muốn đến trễ nên vội quá quên mặc luôn đó.”
Cả lớp phá lên cười.
Ngay cả cô Hà Vân cũng bị sự khéo mồm khéo miệng của hắn chọc cười: “Miệng mồm lanh lẹ thật đấy, nhưng đừng tưởng nói hay là qua được cửa tôi. Nếu không phải hôm nay là ngày đầu đi học, tôi đã không tha dễ dàng thế này rồi. Nhớ kỹ, chỉ lần này thôi đó, lần sau mà còn như vậy nữa, xem tôi xử lý em thế nào.”
Đánh một gậy rồi cho viên kẹo, cô Hà Vân để hắn vào lớp.
Khương Húc đáp một tiếng “Được rồi~” kéo đuôi giọng theo kiểu địa phương, lại khiến cả lớp cười rần rần.
Thì ra giáo bá là người như vậy sao, trước giờ mọi người còn tưởng hắn là kiểu không vừa ý là đánh người, đánh cả giáo viên chứ.
Những nam sinh trước đây có định kiến với Khương Húc cũng bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Lạc Từ đã quay về lớp từ lâu, Khương Húc ngồi xuống, lại bắt đầu không chịu yên: “Lớp trưởng à, cậu không được rồi, không đợi tôi về cùng nữa.”
Trước mặt Lạc Từ là quyển sách Ngữ văn, đang mở đến bài Thục đạo nan. Cậu đang lẩm nhẩm đọc, nghe vậy thì lạnh nhạt liếc hắn một cái: “Tôi phải đợi cậu làm gì?”
“Bọn mình là bạn cùng bàn mà.” Khương Húc vừa nói vừa lôi chồng sách mới từ hộc bàn ra để lên bàn, rồi nhét cặp vào bên dưới.
“Cùng bàn thì sao? Có quen đâu.” Lạc Từ lạnh lùng đáp lại.
Lễ khai giảng đến tám giờ rưỡi mới bắt đầu, bây giờ cả lớp đang học tự túc. Ban đầu Khương Húc cũng định tùy tiện cầm sách ra đọc, nhưng nghe giọng Lạc Từ càng lúc càng lạnh, động tác dừng lại, hắn giả vờ hỏi: “Cậu còn giận tôi à?”
Lạc Từ liếc hắn bằng khóe mắt, không nói gì. Thật ra cậu đâu có giận Khương Húc, cậu giận chính mình vì đã ngốc nghếch tin lời hắn, còn trong khoảnh khắc đó tưởng tượng ra cảnh được ngồi trên xà đơn do hắn cõng đi ngang con đường ngân hạnh dài chín mươi chín mét…
Mất mặt quá!
Quá mất mặt luôn!!
Xong rồi, bạn nhỏ thật sự giận rồi.
Khương Húc hơi nghiêng người qua, muốn dỗ dành bạn nhỏ, nhưng lại bị giáo viên chủ nhiệm trên bục phát hiện:
“Khụ khụ, có bạn nào đó nè, không muốn học cũng đừng ảnh hưởng đến bạn khác.”
Tuy không chỉ đích danh, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khương Húc khiến hắn biết rõ giáo viên đang nói hắn.
Không thể nói chuyện nhỏ với bạn nhỏ được rồi, Khương Húc đành nghĩ cách khác.
Hắn tiện tay rút một cuốn sách Hóa học, lật vài trang nhưng chẳng vào đầu được chữ nào, lại vô tình thấy một trang giấy trắng chưa viết gì, trong đầu lập tức nảy ra một ý tưởng hay.
Cuối mấy quyển sách giáo khoa thường có vài trang giấy trắng, Khương Húc lật đến đó, không cần nghĩ nhiều đã xé một tờ ra.
Cúi đầu cặm cụi làm gì đó, trông rất nghiêm túc.
Lạc Từ lén liếc hắn một cái, thấy hắn đang gấp giấy chơi, chỉ cho là hắn nhàn rỗi vô vị, mà như vậy cũng chứng tỏ hắn chẳng quan tâm cậu có giận hay không. Lạc Từ bỗng thấy hơi thất vọng, lại bắt đầu tự trách, chẳng lẽ cậu phản ứng quá mức? Nhỡ đâu hắn nghĩ cậu thật sự giận, rồi không thèm nói chuyện với cậu nữa thì sao?
Lạc · miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo · Từ bắt đầu lúng túng.
Thục đạo nan cũng không vào đầu nổi nữa, toàn bộ tâm trí đều đang nghĩ cách cứu vãn mối quan hệ mỏng manh giữa cậu và Khương Húc.
Ngay khi cậu đang vò đầu bứt tai không nghĩ ra cách, một con ếch giấy đáng yêu bật tới trước mặt cậu.