Nhân lúc anh không chú ý, cô từ từ vươn tay, đầy vẻ trêu chọc nhẹ nhàng đặt lên vai anh: "Anh từng nói, hồi bé tôi rất thích bám lấy anh mà."
Lâm Vụ mãi mãi nhớ rõ cảnh tượng đó.
Năm mười ba tuổi, cô còn chưa thành niên, nhưng các bộ phận cơ thể đã bắt đầu phát triển, Trạm Lan Thời đứng trước mặt anh trai cô, nâng cằm cô lên, trêu như trêu cún con: "Hồi bé không phải em cứ bám lấy tôi sao?"
Anh của năm hai mươi bốn tuổi, tuy đường nét hàm dưới đã rõ ràng, tràn đầy sự cứng cỏi và kiên định của đàn ông.
Nhưng đôi mày kiếm mắt sáng ấy lại luôn toát lên một vẻ lười biếng, bất cần.
"Lâm Vụ?"
Anh nhớ ra cô rồi.
Nhưng sắc mặt lại vô cùng ngạc nhiên.
Lâm Vụ nhìn cơ thể anh cứng đờ tại chỗ, biểu cảm ngây ra, giống như bị sét đánh vậy.
"Trạm Lan Thời, tám năm không gặp, anh chín chắn hơn rồi."
Lâm Vụ khẽ nhướng mày, cô hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ trước vẻ kinh ngạc trên gương mặt anh.
Trạm Lan Thời ngay lập tức chỉnh đốn lại hạ thân, Lâm Vụ nhìn động tác có phần hoảng loạn của anh, cô cười với ý đồ không mấy tốt đẹp.
Trong lòng thầm nghĩ, bộ dạng này của Trạm Lan Thời, e rằng đến Lâm Cận cũng chưa thấy bao giờ.
Lâm Vụ rất biết giữ thể diện, cho anh thời gian chỉnh lý quần áo, cô bước ra ngoài, vừa đến phòng khách thì đụng phải một người phụ nữ.
Người phụ nữ kia giật mình, giọng nói nhẹ bẫng như sương khói hỏi cô: "Cô là ai?"
Lâm Vụ chào hỏi: "Chào chị."
Ôn Hòa nhíu mày: "Chị?"
Lâm Vụ trước mặt, trong mắt Ôn Hòa, quả thực dáng người mảnh mai, vóc dáng rất cao.
Ăn mặc trang điểm cũng chín chắn thanh lịch, rất có hương vị đàn bà.
Nhưng Ôn Hòa nhỏ hơn Trạm Lan Thời năm tuổi, năm nay mới hai mươi bảy, là người nhỏ tuổi nhất trong số các đối tượng của bạn bè Trạm Lan Thời.
Nên cô ấy không cho rằng cô gái này lại lớn tuổi hơn mình.
"Em thuộc thế hệ 10x mà chị."
Sao Lâm Vụ có thể không nhìn ra cô ấy đang nghĩ gì, trong lúc Ôn Hòa còn đang ngẩn người, cô thuận miệng nói cho cô ấy biết.
Lâm Vụ quen nẻo đi vào bếp rót nước, coi nơi này như nhà mình.
Ôn Hòa đương nhiên không hiểu chuyện gì.
Đợi đến khi Trạm Lan Thời sải bước dài đi ra, đôi chân dài thẳng tắp tựa như người mẫu đang trình diễn.
Cô ấy tiến lên khoác tay anh: "Vừa nãy là ai thế?"
Trạm Lan Thời liếc nhìn người phụ nữ trong bếp: "Em gái của Lâm Cận, Lâm Vụ."
Ôn Hòa yêu Trạm Lan Thời ba năm, cô ấy vẫn biết đến Lâm Vụ: "Là cô bé mà trước kia anh hay nhắc đến sao?"
Trạm Lan Thời không phủ nhận: "Ừ."
Ôn Hòa hơi há miệng rồi ngẩn ngơ một hồi lâu.
"Cô ấy lớn thế này rồi ư? Trông chín chắn quá."
Biểu cảm Trạm Lan Thời khựng lại, trầm mặc giây lát: "Anh cũng không nhận ra."
Ôn Hòa không biết Trạm Lan Thời đang nghĩ gì, cô ấy lập tức ghé vào tai anh: "Sao cô ấy lại đột nhiên xuất hiện ở nhà anh vậy?"