Thê Tử, Chúng Ta Đọc Sách Dạy Con Nào

Chương 4: Thê Tử, Chúng Ta Đọc Sách Dạy Con Nào

Trước Sau

break

ŧıểυ Cốc Tử mũm mĩm, đáng yêu vô cùng. Đôi khi Phúc An cũng không kìm được mà ôm cậu bé vào lòng, chỉ là không dám để Phương Trầm nhìn thấy.

Không biết có phải vì trên người nàng có mùi sữa thoang thoảng hay không mà ŧıểυ Cốc Tử rất thích được nàng ôm, còn nói trên người nàng rất thơm.

Chỉ là, dù nàng có cố tránh Phương Trầm thế nào, cuối cùng manh mối vẫn bị phát hiện.

"Cha đã nói với con thế nào? Bảo con phải tránh xa cô ta ra cơ mà?"

ŧıểυ Cốc Tử bĩu môi, nhìn cha với ánh mắt tủi thân: "Dì thơm lắm ạ."

Nhìn con trai ngoan ngoãn chực khóc, Phương Trầm có chút mềm lòng. Chàng đành ôm bé vào lòng, vỗ về: "Cô ta không phải người tốt, con có sợ không?"

ŧıểυ Cốc Tử gật đầu, bé sợ.

"Vậy sau này còn chơi với cô ta nữa không?"

ŧıểυ Cốc Tử lắc đầu.

Phúc An thấy thật khó hiểu. Mới hôm qua thằng bé còn quấn quýt đòi nàng bế, sao hôm nay đã gọi nàng là người xấu rồi?

Nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có một lý do duy nhất: chắc chắn là do Phương Trầm!

Bây giờ đến cả một tiếng "dì" cũng không còn nữa. Chao ôi! Phúc An tự hỏi, rốt cuộc nàng ở lại cái nhà này có ý nghĩa gì chứ?

Dẫu vậy, chừng nào Phương Trầm chưa nói đến chuyện hòa ly, nàng cũng sẽ không chủ động đề cập. Ít nhất ở đây, nàng vẫn có cơm ăn áo mặc.

Chỉ là trời đã se lạnh, ngủ trên tấm ván gỗ có phần giá buốt. Phúc An quyết định làm như trước đây, lên núi nhặt ít cỏ tranh về nhồi vào trong chăn cho ấm.

Điều nàng không ngờ là, khi đang đi xuống núi, nàng lại chạm mặt Phương Trầm đi săn về. Chàng chỉ liếc nàng một cái rồi lướt qua như thể nàng là không khí.

Đường xuống núi chỉ có một lối mòn. Hai người một trước một sau, chàng xách con mồi đi trước, Phúc An vác bó cỏ tranh lủi thủi theo sau. Dưới chân núi, họ gặp một người quen. Một bà thím liền cất tiếng trêu ghẹo vài câu.

Phương Trầm đáp lại qua quýt, còn Phúc An chỉ im lặng đi theo. Vừa về đến nhà, nàng đã bị chàng kéo thẳng vào phòng.

"Lý Phúc An, ta cảnh cáo ngươi, đừng có giở trò gì sau lưng ta, bằng không ta giết ngươi!" Phương Trầm hung hăng trừng mắt khiến Phúc An sợ đến chân mềm nhũn, toàn thân run rẩy gật đầu. Quá đáng sợ, người đàn ông này nổi giận lên trông chẳng khác nào ác quỷ.

Hắn đi đã lâu, Phúc An mới hoàn hồn, lồm cồm bò dậy từ dưới đất, ngồi nghỉ một lúc lâu.

Nàng nghĩ, sau này nếu còn dám chọc giận hắn, nàng đúng là điên rồi!

Phúc An tay chân nhanh nhẹn, chỉ một buổi chiều đã nhồi đầy cỏ vào chăn. Tối đó quả nhiên không còn lạnh nữa. Chỉ là buổi chiều bị Phương Trầm dọa một phen, đến tối nàng lại gặp ác mộng.

Bên kia, Phương Trầm thấy nàng làm chăn mới biết mình đã hiểu lầm. Đêm đến, bị tiếng ú ớ của nàng trong cơn ác mộng làm cho tỉnh giấc, chàng không khỏi nhíu mày. Thật là vô dụng! Chỉ dọa một câu mà đã sợ đến mức này.

Nhưng nghĩ lại, chung quy cũng vì hắn mà nàng mới ra nông nỗi này. Chàng bèn đứng dậy, đi đến lay nàng tỉnh khỏi cơn ác mộng.

Chẳng tốn mấy sức, chàng đã lay được nàng tỉnh. Phúc An mồ hôi đầm đìa, thở hổn hển. Nhìn thấy người đàn ông trước mặt, nàng sợ hãi lùi lại: "Sao, sao vậy?"

Thấy nàng nhìn mình với vẻ mặt kinh hoàng, Phương Trầm không khỏi chau mày. Hắn đã làm hơi quá rồi sao?

"Ngươi gặp ác mộng." Phương Trầm thành thật nói, rồi quay người về giường.

Phúc An ngây người ngồi một lúc lâu. Nàng cũng không biết đó có phải là ác mộng không. Nàng mơ thấy Phương Trầm đang săn thú trong rừng, mải mê nhìn về phía trước. Phúc An đứng cách đó không xa, thấy một con rắn độc ngay phía trên chàng. Nàng cố sống cố chết gọi để báo cho chàng biết nhưng chàng không thèm để ý. Nàng cứ sốt ruột gọi mãi, rồi bị chàng lay tỉnh.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc