Thê Tử, Chúng Ta Đọc Sách Dạy Con Nào

Chương 3: Thê Tử, Chúng Ta Đọc Sách Dạy Con Nào

Trước Sau

break

Phúc An cúi nhìn ngực, vạt áo trước đã hơi ẩm ướt, sữa đã tự chảy ra.

Lúc này nàng không tiện về phòng, đành lấy một miếng khăn vải, lén lút nhét vào trong áo để thấm tạm.

May mà lửa trong bếp cháy to, chẳng mấy chốc đã hong khô vạt áo.

Đợi mọi người lần lượt tắm rửa xong, Phúc An mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng dọn dẹp bát đũa rồi mới bắt đầu đun nước cho mình.

Phương Trầm đã ở trong phòng, nàng không dám về đó tắm, đành đóng chặt cửa bếp, vắt sữa rồi tắm táp qua quýt ngay tại chỗ.

Không biết có phải do cơ địa tiết sữa hay không mà đôi gò bồng đảo của Phúc An rất đầy đặn. Đầu nhũ hồng tươi không ngừng rỉ ra dòng sữa trắng ngần. Nàng chỉ cần khẽ dùng tay bóp nhẹ là sữa đã phun thành tia. Phúc An bất giác khẽ rên lên một tiếng khoan khoái. Cảm giác căng tức tích tụ cả ngày dài đột nhiên được giải tỏa thật vô cùng dễ chịu.

Khi Phúc An tắm xong đi ra, đèn trong phòng đã tắt. Nàng đành mò mẫm về chỗ của mình, rón rén hạ tấm ván xuống, trải chăn ra rồi nằm xuống ngủ.

Như mọi khi, Phương Trầm coi nàng như không tồn tại. Chỉ khác là giờ đây Phúc An không còn bám riết lấy chàng để rồi bị làm nhục nữa. Nàng giữ khoảng cách với chàng, cũng giữ khoảng cách với cả ŧıểυ Cốc Tử.

Nàng biết chàng đề phòng nàng, sợ nàng làm hại ŧıểυ Cốc Tử.

Tuy nhiên, từ khi chàng về, cuộc sống đã khá hơn nhiều. Ngày nào chàng lên núi săn bắn cũng có thu hoạch, ruộng đất bỏ hoang cũng được cày bừa lại, việc nặng như bổ củi, gánh nước đều do một tay chàng lo liệu.

Phúc An chỉ việc chăm sóc mấy luống rau trong sân, giặt giũ, nấu nướng và thêu thùa. ŧıểυ Cốc Tử đã có Phương mẫu trông nom, hoàn toàn không cần nàng bận tâm.

Phúc An cảm thấy rất hài lòng. Quả nhiên trong nhà có đàn ông là khác hẳn. Cứ như vậy cũng thật tốt.

Nàng cũng bắt đầu sửa soạn lại bản thân. Trước đây nhà không có đàn ông, nàng không dám ăn diện chải chuốt, chỉ sợ bị kẻ xấu dòm ngó. Nhà chỉ có hai người đàn bà, biết đối phó thế nào? Nàng đành phải cố làm cho mình xấu đi. Thêm vào đó, công việc nặng nhọc cũng khiến da dẻ thô ráp đi nhiều.

Giờ đây, nàng đã búi tóc gọn gàng, rửa mặt sạch sẽ, trông chỉn chu hơn hẳn.

Không biết Phương Trầm mang về bao nhiêu bạc mà chàng đã cho sửa sang lại nhà cửa, sắm sửa không ít đồ đạc, còn đặc biệt mua mấy tấm vải mới để may quần áo cho mẹ và ŧıểυ Cốc Tử.

Phần của Phúc An dĩ nhiên là không có. Ngược lại, việc may vá đều do một tay nàng đảm nhiệm.

Bộ quần áo trên người nàng vẫn là bộ từ hồi còn con gái, mặc đã nhiều năm, phai màu, sờn rách, còn có vài miếng vá nhỏ. Nàng thầm tính, thêu thêm nửa năm khăn tay nữa chắc cũng đủ tiền may một bộ quần áo mới.

Còn Phương Trầm thì mua thẳng quần áo may sẵn ở tiệm chứ không mặc đồ nàng may.

Hai chiếc áo cưới nàng may cho chàng ngày thành thân vẫn còn cất trong rương, nhưng với vóc dáng của chàng bây giờ thì không còn mặc vừa nữa. Phúc An chợt nghĩ, hay là tháo hai chiếc áo đó ra, sửa lại thành đồ của mình?

Nhưng cuối cùng nàng vẫn không nỡ. Nàng chỉ nhặt nhạnh những mảnh vải vụn còn thừa khi cắt may, chắp vá thành một chiếc yếm. Đặc biệt ở phần ngực, nàng còn độn thêm vài lớp vải cho dày hơn.

Về phần ŧıểυ Cốc Tử, vì được mặc quần áo mới do nàng may nên cậu bé cũng thân thiết với nàng hơn nhiều. Thêm vào đó, được Phương mẫu dạy bảo, thỉnh thoảng cậu bé lại thích lẽo đẽo đi theo sau nàng.

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc