Cho tới nhiều ngày sau đó, Duẫn Hạo cũng không dám cùng Tại Trung có tiếp túc quá mức thân cận, mỗi ngày chỉ cẩn cẩn dực dực chăm sóc Tại Trung, giúp y uống dược, ăn đồ bổ dưỡng... ngay cả nói cũng không dám nói quá một câu. Bởi hắn rất sợ bản thân nói ra điều gì thiếu cẩn trọng, sẽ khiến Tại Trung tức giận mà tổn hại sức khỏe. Do đó, ai có thể tin được khi Trang chủ Minh trang đệ nhất thiên hạ, ngày ngày cơm bưng nước rót, cẩn thận từng chút, bộ dạng lúc nào cũng có vẻ bất an, đứng ngồi không yên. Cũng có thể vì trời không phụ lòng người, giữa Duẫn Hạo và Tại Trung sau đó không phát sinh thêm bất cứ một bất đồng nào dù chỉ nhỏ như cái móng tay, thân thể Tại Trung rốt cục bắt đầu khởi sắc, đã có thể gắng gượng xuống giường đi lại.
"Tại Trung, chậm thôi!!!"
Tại hậu viện Minh trang, Chính Thù đang dìu Tại Trung tản bộ, Duẫn Hạo chỉ đứng cách chỗ hai người khoảng mười bước chân, và luôn sẵn sàng lao ra khi hắn thấy cần.
"Chính Thù ca, không sao đâu, đệ đã khá nhiều rồi." Đắm chìm trong ánh dương ấm áp, tinh thần Tại Trung dường như cực kỳ khoái hoạt.
"Đệ vẫn là nên nghỉ ngơi thật nhiều, như thế thân thể mới nhanh khôi phục hoàn toàn được." Ngày các sơn trang đến Minh trang chúc mừng đang đến gần, nhưng sức khỏe bất ổn của Tại Trung khiến Chính Thù vô cùng lo lắng.
"Ca, đệ minh bạch ý tứ của huynh, cơ thể của mình, đệ hiểu rõ hơn bất cứ ai." Tại Trung hơi nhếch miệng khẽ cười.
Nghe Tại Trung nói xong, Chính Thù không khỏi cau mày. Ngoảnh đầu lại nhìn Duẫn Hạo đang đứng cách hai ngươi ở khoảng cách có thể nói là không quá xa mà cũng không quá gần, khó nhịn mà thở dài một hơi.
Mấy ngày này toàn bộ sự ôn nhu và cẩn thận Duẫn Hạo dành cho Tại Trung, Chính Thù tận mắt chứng kiến toàn bộ. Từ trước đến giờ, ta chưa từng thấy qua một Duẫn Hạo kiềm chế bản thân đến mức đó. Cho dù hắn sợ bản thân lỡ tay lại khiến Tại Trung bị tổn thương, chỉ đáng tiếc một điều, đối với sự săn sóc muộn màng đó Tại Trung đã sớm không còn cảm giác. Bất quá suốt hai mươi mấy ngày qua, bộ dạng hao gầy của Duẫn Hạo có thể nói là khiến kẻ khác trông thấy mà giật mình. Ngày qua ngày, Duẫn Hạo chưa từng trễ nải, đúng giờ lại cẩn thận giúp Tại Trung hết ăn, rồi uống dược, còn chính bản thân mình thường xuyên dùng bữa thất thường. Mặc dù ta thực sự hận vì chính hắn đã giày vò Tại Trung thành bộ dạng này, nhưng mỗi khi trông thấy thân ảnh cao gầy với cố gắng bao trùm kia, không hiểu sao ta không ngăn được bản thân thương xót Duẫn Hạo vô cùng. Đã đi đến tình cảnh này rồi, hai tiểu tử ngốc này cư nhiên vẫn mang đến thương tổn cho đối phương.
"Tại Trung, đệ có để ý thấy Duẫn Hạo đã gầy đi rất nhiều không?" Chính Thù đột nhiên hỏi.
"Không biết." Thần sắc của Tại Trung chớp mắt "lạnh" đi thấy rõ.
"Tại Trung, Tiên Long thảo tuy có giải dược, nhưng dù gì nó cũng là độc dược, đã dùng thì đều có hại cho cơ thể. Với tình trạng hiện tại của đệ, ta thực sự rất lo lắng." Chính Thù dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói "Duẫn Hạo, hắn ... Đệ thực sự không thể tha thứ cho đệ ấy sao? Hai người dù sao cũng là thanh mai trúc mã, lớn lên bên nhau, đệ thực sự nhẫn tâm ..."
"Chính Thù ca!" Tại Trung lớn tiếng cắt ngang lời Chính Thù "Huynh thử nhìn lại đệ đi, trông khó coi đến mức nào! Trái tim hắn tàn nhẫn nhường nào, sao đệ lại không thể nhẫn tâm? Huống chi, đệ chuyện gì cũng chưa từng làm!" Tại Trung nói xong liền kịch liệt ho khan.
"Làm sao vậy?" Duẫn Hạo nhanh như chớp đã đi đến bên cạnh Tại Trung. Vừa rồi hắn tuy đứng không quá xa, nhưng cũng không nghe rõ cuộc đối thoại của hai người, chỉ chăm chú đứng nhìn rồi bất chợp thấy Tại Trung ho khan không dứt, quá mức lo lắng nên đã chạy tới, bởi những lúc thế này y thường ho ra tiên huyết.
"Không có việc gì, chỉ là đột nhiên thấy khó chịu mà thôi." Tại Trung lạnh lùng từ chối sự quan tâm.
"Vậy... Chúng ta trở về phòng có được không?" Duẫn Hạo cẩn thận hỏi, bởi vì hắn sợ sự xuất hiện đường đột của mình khiến Tại Trung mất hứng.
"Không-cần!" Quả nhiên, Tại Trung vẫn lạnh lùng trừng mắt liếc Duẫn Hạo, kiên quyết cự tuyệt. Y thực sự chán ghét việc mình cứ phải ru rú ở trong căn phòng nhỏ hẹp, mang lại cảm giác bản thân như chú chim đang bị giam cầm trong lồng.
"Tại Trung, về phòng thôi." Chính Thù chỉ biết thở dài "Vừa rồi là do ta xàm ngôn, đệ nhất định phải hảo hảo tĩnh dưỡng, biết không?" Chính Thù ra sức khuyên nhủ. Xem ra Tại Trung vô pháp tha thứ cho Duẫn Hạo rồi, nếu đã như vậy, việc duy nhất hắn có thể làm cho y, chính là tận lực khiến thân thể Tại Trung trước ngày giao hẹn hồi phục hoàn toàn, chuẩn bị cho kế hoạch bỏ trốn khỏi Minh trang đã được mấy người họ vạch ra.
"Được rồi." Tại Trung thấy Chính Thù tha thiết như vậy, miễn cưỡng gật đầu. Y minh bạch, hiện tại việc quan trọng nhất chính là nghỉ ngơi thật nhiều để thân thể sớm khôi phục.
Trông thấy Tại Trung gật đầu, Duẫn Hạo trầm mặc không lên tiếng, cùng Chính Thù dìu y quay về phòng nghỉ ngơi. Dù khó khăn nhưng dần dần đối với sự lãnh đạm Tại Trung dành cho mình, Duẫn Hạo sớm đã quen. Hắn biết Tại Trung không có khả năng một sớm một chiều đã tha thứ cho mình, nhưng hắn luôn có niềm tin, chỉ cần bản thân tận lực bù đắp cho y, một ngày nào đó hai người có thể giống như trước kia, vui vẻ ngọt ngào.
"Chính Thù ca, vừa nãy sao bỗng dưng Tại Trung lại cảm thấy khó chịu vậy, huynh đã nói gì sao?" Sau khi đưa Tại Trung quay về phòng, Duẫn Hạo liền kéo Chính Thù ra cửa khẽ hỏi.
"Không có gì." Chính Thù lắc đầu. Nếu để Duẫn Hạo biết được nguyên nhân, e rằng sẽ khiến hắn đau lòng.
"Ca, huynh đã nhắc đến ta, đúng không?" Duẫn Hạo hỏi mà như đã biết.
Chính Thù lại thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn "Duẫn Hạo, đệ hãy để Tại Trung dời khỏi đây đi, nếu chủ động buông tay biết đâu đệ còn có cơ hội. Quá cố chấp, Tại Trung sẽ càng không chịu tha thứ cho đệ."
"Ta buông tay Tại Trung sẽ tha thứ cho ta sao?" Duẫn Hạo cười khổ "Ca, bắt ta buông tay ư, không có khả năng!"
"Sao ngươi lại cố chấp như vậy?!" Chính Thù nhíu mày thật chặt "Cách làm hiện tại của ngươi chỉ khiến Tại Trung có cảm giác đang bị ngươi giam cầm, chỉ khiến oán hận mà đệ ấy dành cho ngươi sâu đậm thêm! Ngươi rốt cuộc có hiểu điều đó không?!"
"Ta tình nguyện để Tại Trung hận mình, ngay cả vậy, ta cũng không thể buông tay." Kiên quyết bức người từ đáy mắt Duẫn Hạo lóe lên "Ca, huynh đừng khuyên can ta nữa, ta sẽ không để Tại Trung dời khỏi đây đâu."
"Duẫn Hạo, ta chỉ không muốn ngươi mắc thêm bất cứ lỗi lầm nào nữa thôi. Ngươi biết không? Vừa rồi, ta chỉ thử khuyên Tại Trung tha thứ cho ngươi thôi, đệ ấy đã ..." Chính Thù không đành lòng nói cho Duẫn Hạo biết sự thật.
Nghe Chính Thù nói xong, biểu cảm của Duẫn Hạo chớp mắt đã cứng đờ, đôi mắt đã không còn tia sáng, tối tăm vạn phần.
"Duẫn Hạo..." Chính Thù vốn định nói thêm điều gì đó, nhưng sau cùng chỉ khẽ than thở "Ngươi hãy hảo hảo suy ngẫm lại đi." Nói xong liền xoay người bỏ đi.
Sau khi Chính Thù xuất bóng, Duẫn Hạo vẫn ngơ ngác đứng yên một chỗ, im lìm đến mức tựa hồ có thể nghe thấy tiếng trái tim mình từng chút từng chút một nứt ra.
Tại Trung, Tại Trung, hoa ra ta đã khiến đệ chán ghét đến mức đó rồi sao? Nhưng, ngay cả như vậy, ta cũng không thể nào buông tay khỏi đệ đâu. Không thể để đệ dời xa ta, Trịnh Duẫn Hạo thực sự không thể buông tay Kim Tại Trung.
Gắng sức kìm nén lệ ngân đã dâng tràn không được chảy ra, Duẫn Hạo xoay người quay trở lại sương phòng của Tại Trung.