Tại Trung tỉnh dậy giữa cơn mơ đã ám ảnh y suốt ba năm qua, một giấc mơ quá chân thực đến mức mỗi lần thoát khỏi nó, y đều cảm thấy tim mình như bị xé toạc. Trong giấc mơ ấy, tiếng gào thét của Trịnh Duẫn Hạo vang vọng, chất chứa phẫn nộ và đau đớn: "Tại sao lại thả Hi Triệt đi?! Tại sao phải phản bội ta?!" Những lời buộc tội ấy, dù đã qua ba năm, vẫn như mũi dao đâm sâu vào lòng Tại Trung, nhắc nhở y về ngày định mệnh đó – ngày y thả Hi Triệt, và cũng là ngày cuộc đời y bước vào cơn ác mộng mang tên Trịnh Duẫn Hạo. Thực tại và quá khứ hòa lẫn, để lại trong y một nỗi đau dai dẳng, không ngừng gặm nhấm từng mảnh ký ức. Y không thể quên, cũng chẳng thể trốn tránh; những gì đã xảy ra dường như đã định đoạt cả tương lai của y.