"Có tin tức gì chưa?" Bên trong đại điện Minh trang, Duẫn Hạo ngồi trên ghế chủ thượng, giống như không thèm quan tâm đến hỏi.
"Hồi ... Hồi bẩm Trang chủ, không có." Người đang quỳ gối phía dưới mồ hôi lạnh đã tuôn ướt đẫm. Hắn biết, dáng vẻ càng không chú ý đến của Duẫn Hạo càng thể hiện Trang chủ đang rất sốt ruột.
"Hiệu suất làm việc của các ngươi thật đúng là cao a." Duẫn Hạo cười nhạt "Truy tìm một người bản thân bị trọng thương đến hơn một tháng cư nhiên một chút tin tức cũng không có, ta dưỡng các ngươi có ích lợi gì!" Nói xong lời cuối cùng, trong mắt Duẫn Hạo lóe lên hàn quang bắn thẳng về phía người đang quỳ bên dưới.
"Trang chủ, thuộc hạ... Thuộc hạ cả gan suy đoán, ngày đó ngài đã đánh Tại Trung thiếu gia trọng thương, có thể do vết thương quá nặng nên Tại Trung thiếu gia đã ..."
Người nọ còn chưa nói dứt lời, một trận chưởng phong xông tới, người kia bị Duẫn Hạo một chưởng đánh bay ra ngoài.
Hai người còn lại thấy thế mồ hôi lạnh cũng ứa ra, tâm đều run lên miệng khô khốc, rất sợ mục tiêu tiếp theo của Duẫn Hạo chính là bọn họ.
"Đều đi tìm hết cho ta! Tìm không tìm được Kim Tại Trung các ngươi đừng nên quay lại nữa! Nếu như Kim Tại Trung đã không còn, tính mạng của các ngươi cũng không cần giữ lại nữa! Có nghe thấy không? !" Duẫn Hạo rống lên giận dữ.
"Vâng! Vâng!" Hai người liên tục đáp lời, nâng người bị đánh đến bất tỉnh kia dậy, chạy thật nhanh ra ngoài.
Duẫn Mạo một mình ở lại đại điện, trong lòng vì tức giận cực điểm mà phát tiết, tất cả đồ đạc trong đại điện đều bị hắn đập vỡ nát.
Hắn tức giận đến như vậy, cũng bởi vì bản thân đang rất sợ hãi. Sợ giống như lời tên kia nói Tại Trung lỡ có mệnh hệ gì. Ngày hôm đó chưởng lực có mấy phần mạnh mẽ, chính hắn là người rõ hơn bất cứ ai, Duẫn hạo lúc này thực sự hối hận, hối hận chính mình vì sao lại hạ thủ thái quá như vậy, hắn biết rõ thân thể Tại Trung còn chưa khỏi hẳn, căn bản không thể chịu nổi chưởng lực mạnh đến thế, thế nhưng hắn lại không thể khống chế bản thân, nếu lỡ như Tại Trung thực sự xảy ra chuyện, hắn biết phải làm gì bây giờ?
Duẫn Hạo lúc này gần như phát điên, hoàn toàn không ý thức được rằng chính mình đã coi trọng Tại Trung đến vậy, vượt xa khỏi sự tưởng tượng của hắn, không người nào có thể lo lắng như vậy đối với con rối của mình, đáng tiếc, Duẫn Hạo lại không hiểu.
Xương Mân vẫn đứng ở ngoài cửa, tất cả sự việc xảy ra trong điện cậu đều tai nghe mắt thấy rõ ràng. Cậu lúc này cũng có chút hối hận tại sao hôm đó lại giúp Tại Trung bỏ trốn, nếu như Tại Trung bị Duẫn Hạo bắt quay về trang, cùng lắm là giống như trước đây, tuy bị dằn vặt khổ sở, nhưng tính mạng không bị nguy hiểm, mà hiện tại, y sinh tử cũng chưa biết.
"Xương Mân, vết thương trên lưng đệ đã khỏi chưa? Tại sao không nghỉ ngơi thêm?" Chính Thù chẳng biết đã tới từ lúc nào.
"Vết thương này của đệ không hề gì." Xương Mân không thèm để ý nhún vai đáp "Chính Thù ca, huynh có nghĩ tại Trung ca đã xảy ra chuyện gì không?" Xương Mân vẻ mặt rất lo lắng.
"Yên tâm đi, ta tin tưởng Tại Trung sẽ không có chuyện gì đâu." Chính Thù thoải mái nói.
"Đệ thực sự rất lo lắng, ngày hôm đó Tại Trung ca thực sự bị thương rất nặng." Xương Mân thở dài một hơi.
"Còn ta lại nghĩ thà rằng đệ ấy ở bên ngoài vòn mạng, còn hơn quay lại đây cùng Duẫn Hạo. Bị chính người mình yêu thương nhất dằn vặt, quả là sống không bằng chết." Nhãn thần Chính Thù trở nên sâu thẳm, như đang nhớ lại điều gì đó.
"Chính Thù ca?" Xương Mân có chút kinh ngạc nhìn Chính Thù.
"Đừng lo lắng, Tại Trung không giống người đoản mệnh đâu, nói không chừng, sẽ có quý nhân tương trợ." Chính Thù lại cười cười.