Vừa ra khỏi Minh trang, Tuấn Tú không hề để tâm đến thương thế trên lưng mình, vận khinh công sử dụng tốc độ nhanh nhất có thể đi đến tiểu thôn mà Hữu Thiên đang ẩn náu.
Vừa đi qua đại môn, Tuấn Tú mới vừa đi được vào vài bước, liền có một người từ phía sau dùng tay tóm lấy cần cổ thanh mảnh của cậu.
"A... Phác Hữu Thiên! Buông ra, ta là Kim Tuấn Tú!" Tuy Hữu Thiên sử dụng lực đọa không quá lớn, nhưng bởi va chạm khiến vết thương trên lưng Tuấn Tú bị tác động, khiến cậu đau đến toát mồ hôi lạnh.
"Là ngươi! Ngươi cuối cùng cũng tới! Tại Trung thế nào rồi?" Hữu Thiên chứng thực đó đúng là Tuấn Tú, lập tức buông lỏng tay, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
"Vào phòng rồi ta sẽ chậm rãi kể cho ngươi mọi chuyện." Tuấn Tú nói xong liền kéo Hữu Thiên đi vào trong.
Sau khi hai người đã an ổn ngồi xuống, Tuấn Tú không hề giấu diếm đem toàn bộ sự tình xảy ra từ tối hôm qua cho đến sáng nay nói cho Hữu Thiên biết, nhưng lại cố tình bỏ qua chuyện cậu bị trách phạt.
Hữu Thiên càng nghe lửa giận càng bùng lên trong mắt, chỉ mới nghĩ rằng tối qua Tại Trung đã phải chịu đựng nhiều đau khổ như thế nào, thậm chí còn tuyệt vọng đến muốn tự sát, tâm can Hữu Thiên giống như bị đao kiếm rạch nát.
"Mọi chuyện đã thành ra như vậy, ngươi bây giờ không được manh động. Ta, Chính Thù ca và Xương Mân đã bàn bạc qua. Một tháng sau đúng dịp các sơn trang phụ thuộc đến Minh trang chúc mừng, chúng ta sẽ giúp Tại Trung bỏ trốn. Đến lúc đó, chúng ta giao Tại Trung ca cho ngươi, lần này dù có mất mạng ngươi cũng không được để Duẫn hạo ca tìm thấy và cướp Tại Trung ca đi nữa." Tuấn Tú nói mà ánh mắt tựa dao.
"Chuyện này các ngươi yên tâm đi, lúc này đây ta quyết sẽ không để Trịnh Duẫn Hạo có cơ hội cướp lại Tại Trung đâu. Chỉ có điều, thời gian một tháng có phải là quá dài sao? Tại Trung ở Minh trang có thật là sẽ được an toàn? Vạn nhất Trịnh Duẫn Hạo..."
"Duẫn Hạo ca nhất định sẽ không làm tổn thương Tại Trung ca nữa đâu, theo lời Chính Thù ca nói, Duẫn Hạo ca thực sự đã rất hối hận khi để mọi chuyện ra nông nỗi đó." Tuấn Tú hiểu Hữu Thiên vô cùng nôn nóng nhưng không thể vội vàng.
"Hối hận?" Hữu Thiên cười nhạt "Ta không bao giờ tin con người như Trịnh Duẫn Hạo biết hối hận là cái gì. Tại Giang Nam hắn đã thất thủ, thiếu chút nữa là đoạt mạng Tại Trung, kinh qua bài học đó rồi, vậy mà hắn cũng không biết quý trọng, hiện tại còn đủ tư cách nói hối hận sao?"
"Chính Thù ca nói, Tại Trung ca lần này tựa hồ là đã triệt để mất hết hy vọng đối với Duẫn Hạo ca rồi. Ta cùng hai người họ lớn lên bên nhau, trước đây hai người đó lúc nào cũng ở cạnh nhau thân thiết vô cùng, ta thực sự không thể tin được sẽ có một ngày hai huynh ấy lâm vào tình cảnh đau lòng thế này." Tuấn Tú vừa nói vừa khẽ lắc đầu, thở dài não nuột.
"Hai người họ trước đây, thực sự rất thân thiết sao?" Hữu Thiên có chút không thể tin được.
"Đúng vậy." Tuấn Tú gật đầu "Tuy rằng người Duẫn Hạo ca thích chính là Hi Triệt ca, nhưng lúc nào cũng chiếu cố Tại Trung ca rất chu đáo, mặc kệ làm chuyện gì hai người họ đều cùng nhau thực hiện. Hồi đó Hi Triệt ca không ít lần đã tỏ ra rất ghen tỵ bởi sự thân thiết đó. Nhưng sau khi Hi Triệt ca phải lòng một người khác, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra mà hai huynh ấy thành ra như vậy." Nhãn thần Tuấn Tú trở nên ảm đạm. Trước đây cậu chuyện gì cũng không biết, chỉ biết vui chơi, chỉ biết một điều là tất cả mọi người, ai cũng thương yêu chiều chuộng mình. Căn bản không hề biết giữa các ca ca xảy ra khúc mắc. Nếu như Tuấn Tú cậu sớm minh bạch mọi chuyện, biết đâu có thể đứng ra hòa giải, nói không chừng chuyện ngày hôm nay sẽ không bao giờ phát sinh. (Tú ca có tinh thần tự sướng hơi bị cao... =.=!!!)
"Hi Triệt? Hắn là ai vậy?" Hữu Thiên có chút không giải thích được.
"Là đại ca của ta và Tại Trung ca. Chẳng lẽ Tại Trung ca chưa từng nhắc đến huynh ấy với ngươi sao?" Tuấn Tú mở to mắt ngạc nhiên hỏi Hữu Thiên.
"Chưa từng" Hữu Thiên lắc đầu "Khi nói chuyện với ta, Tại Trung chỉ nhắc qua ngươi, ngoài ra còn có Chính Thù và Xương Mân. Nhưng chưa từng nhắc đến cái tên Hi Triệt."
"Thảo nào Xương Mân nói Tại Trung va và Duẫn Hạo ca trở nên như vậy, tất cả là do Hi Triệt ca. Xem ra trong lòng Tại Trung ca cũng có vài phần oán trách Hi Triệt ca rồi." Tuấn Tú nhỏ giọng lầm bầm "Trời cũng không còn sớm nữa, ta phải quay về rồi, cách ba hay bốn ngày ta nhất định sẽ quay lại đây. Tốt nhất là ngươi không nên xuất hiện ở Minh trang nữa, tránh để chuyện ngoài ý muốn xảy ra, hỏng mất đại sự." Tuấn Tú vừa nói vừa đứng lên. Thực ra vết thương sau lưng Tuấn Tú đã mơ hồ cảm thấy đau đớn, thậm chí càng ngày càng đau, cậu sợ nếu cậu không đi ngay lúc này, chỉ e sẽ không còn sức mà trở về Minh trang.
"Được, đi đường cẩn thận một chút." Hữu Thiên gật đầu.
Tuấn Tú xoay người chuẩn bị ly khai.
"Chờ một chút!"
Tuấn Tú mới đi được vài bước đã bị Hữu Thiên gọi lại. Tuấn Tú khó hiểu ngoái đầu lại, liền trông thấy Hữu Thiên cau mày nhìn mình chăm chú, đôi mắt đang chòng chọc nhìn vào lưng cậu.
"Sao trên y phục của ngươi lại có tiên huyết?" Hữu Thiên nhìn thấy trên lưng Tuấn Tú có vài vệt đỏ tươi càng ngày càng thẫm màu, dường như còn không ngừng lan rộng ra "Ngươi bị thương sao?"
"Ách! Không có gì đáng ngại đâu. Ta đi đâu." Tuấn Tú nói tùy tiện vài câu, quay đầu đi tiếp.
"Chờ một chút!" Hữu Thiên đi tới giữ vai Tuấn Tú lại.
"A... Buông ra!" Hữu Thiên nắm đúng vào vết thương trên vai Tuấn Tú, cậu không nhịn được đau, kêu thảm một tiếng.
"Xin lỗi!" Hữu Thiên vội vàng buông tay ra "Ngươi bị làm sao vậy? Tối hôm qua chẳng phải vẫn còn rất khỏe mạnh sao? Trên y phục sao chảy nhiều máu thế này, để ta xem vết thương của ngươi, giúp ngươi thoa được được không?"
"Không có việc gì đâu, chỉ là vết thương nhỏ thôi." Tuấn Tú lắc đầu.
"Vết thương nhỏ?" Hữu Thiên nhướng mày, nhìn sắc mặt Tuấn Tú càng ngày càng tái nhợt "Sắc mặt ngươi càng ngày càng tệ rồi kia kìa, để ta xem đi. Dù sao sáng nay ta cũng quay lại khách điếm ta từng ở đó lấy nhiều đồ lắm, ở đây có có chút dược trị thương khá tốt, để ta giúp ngươi thoa được đi."
"Không cần, ta quay về trang rồi tự mình thoa dược được rồi." Tuấn Tú vẫn một mực lắc đầu.
"Sao ngươi lại cố chấp như vậy chứ?" Hữu Thiên nhíu chặt đôi mày "Để ngươi đi thế này, ta sẽ rất lo lắng, lỡ như ngươi xảy ra chuyện gì, Tại Trung nhất định sẽ oán trách ta. Mau lại đây!" Hữu Thiên vừa giải thích vừa kéo Tuấn Tú quay trở lại giường, bắt ngồi xuống, rồi cẩn thận cởi y phục của cậu ra. (Haiz... Muốn nghĩ đen tối mà chả nổi... đau lòng a TT^TT)
"Cái này..." Nhìn vết roi chằng chịt chồng chéo nhau trên lưng Tuấn Tú, Hữu Thiên cả người ngây dại "Đây... Đây là do Trịnh Duẫn Hạo làm?"
"Không, không phải đâu? Duẫn Hạo ca không có động thủ." Tuấn Tú phủ nhận.
"Đúng, hắn không có động thủ, bất quá là do hắn hạ lệnh, đúng không?!" Thanh âm Hữu Thiên trở nên âm trầm.
Tuấn Tú khẽ gật đầu.
"Trịnh Duẫn Hạo thực sự phát điên rồi sao!" Hữu Thiên giận dữ mắng chửi Duẫn Hạo "Cả ngươi nữa! Ngươi là sỏa tử hay sao? Thương tích đầy mình thế này còn đến đây làm gì? Làm vết thương nứt ra cả rồi, không thấy đau sao?!" Hữu Thiên nhịn không được trách cứ Tuấn Tú. (Vì ai mà Tú ca phải chịu khổ chứ... >. "Đau a. Nhưng tối qua ta đã đáp ứng ngươi là sẽ quay lại đây mà." Tuấn Tú vô cùng vô tội ủy khuất.
Hữu Thiên nghe Tuấn Tú nói xong chỉ biết thở dài một hơi. Có cảm giác dở khóc dở cười.
Là vì đã đáp ứng ta, cho nên mới không để tâm đến chuyện bản thân đang bị thương sao? Thật là ngốc quá mà!
"Nằm sấp xuống giường, cấm được nhúc nhích, ta đi lấy chậu nước sạch đến rửa vết thương cho ngươi đã." Hữu Thiên nói xong đi ra hậu viện, bê một chậu nước trong quay vào.
"Có thể sẽ hơi đau, ngươi cố chịu một chút." Hữu Thiên lấy khăn mặt nhúng vào chậu nước, vắt khô rồi chuẩn bị rửa vết thương cho Tuấn Tú.
Tuấn Tú nằm sấp trên giường, khẽ gật đầu.
Hữu Thiên dùng khăn ẩm cẩn thận vệ sinh vết thương trên lưng Tuấn Tú, tỉ mỉ lau bằng hết tiên huyết rỉ ra, sau đó lấy trong ngực áo một lọ Kim Sang dược, hết sức chăm chút rắc lên trên vết thương.
"Đêm nay ngươi đừng nên quay về Minh trang nữa, ở lại đây nghỉ ngơi một đêm đi, sớm mai ta sẽ đưa ngươi quay về." Hữu Thiên ôn nhu.
"Thế nhưng..."
"Nghe lời ta đi." Tuấn Tú vừa định phản bác đã bị Hữu Thiên ngắt lời "Nếu để vết thương nứt ra lần nữa, nhất định sẽ bị nhiễm trùng, đem nay ngươi hãy nghỉ lại đây đi." Hữu Thiên nói xong xoay người ly khai.
"Phác Hữu Thiên, ngươi đi đâu vậy?" Tuấn Tú kéo tay Hữu Thiên.
"Đi dọn dẹp lại gian phòng bên cạnh một chút, nếu không thì ta ngủ ở đâu chứ?" Hữu Thiên ngạc nhiên.
"Ngươi... Ngươi muốn để ta một mình ở lại đây sao?" Vẻ mặt Tuấn Tú có chút căng thẳng.
"Làm sao vậy?" Hữu Thiên nhướng mày "Đừng nói với ta là ngươi đã lớn như vậy rồi mà vẫn sợ phải ngủ một mình a?"
"Tất nhiên là không phải!" Tuấn Tú lườm Hữu Thiên "Ở Minh trang ta ngủ một mình mà, nhưng ở đây..." Tuấn Tú chuyển mắt nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng vài phần rách nát đã lâu không có người trú ngụ "Chỗ này giống nhà ma a."
Hữu Thiên nghe xong không nhịn được bật cười ha ha, vừa cười vừa khẽ xoa nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Tuấn Tú.
"Uy, ngươi cũng đừng quên, tối hôm qua chính ngươi đã để ta lại một mình ở căn nhà ma này đấy."
"Cười cái gì mà cười!" Tuấn Tú gạt tay Hữu Thiên ra, vẻ mặt chính là rất tức giận "Lòng tốt không được báo đáp, nếu không phải vì ngươi, ta sẽ bao giờ phải chịu đòn, thân mang thương tích mà vẫn cố đến đây, ngươi cư nhiên còn chê cười ta!" Tuấn Tú nói một hồi, trong mắt không nhịn được ngấn lệ.
"Hảo hảo hảo! Ta không cười nữa, ngươi ngàn vạn lần đừng khóc a." Hữu Thiên cố nén cười "Đường đường là một nam hài tử làm sao lại hơi một tý là rơi nước mắt thế."
"Ta cam tâm tình nguyện!" Tuấn Tú hung hăng trừng mắt nhìn Hữu Thiên.
Hữu Thiên trên gương mặt tuấn dật vẫn còn tiếu ý, có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Nhẹ nhàng đẩy Tuấn Tú dịch vào trong một chút, sau đó chính mình nằm xuống, sát mép giường.
"Ngủ đi, trên người ngươi còn có thương tích, cần nghỉ ngơi nhiều hơn." Thanh âm của Hữu Thiên vô cùng ôn nhu.
"Ân." Tuấn Tú lên tiếng, quay đầu lại nhìn Hữu Thiên nằm bên cạnh, "Thình thịch" không hiểu vì sao tim bỗng nhiên đập mạnh, một cảm giác chưa từng có từ trong tâm nhẹ nhàng len lỏi mọi ngóc ngách.
"Bảo ngươi ngủ, ngươi nhìn ta để làm gì?" Phát hiện Tuấn Tú đang nhìn mình, Hữu Thiên hơi nghiêng đầu vừa hỏi vừa nhìn cậu chăm chú.
"Ta... Đột nhiên phát hiện ra, ngươi rất tuấn tú." Hữu Thiên đột nhiên đặt câu hỏi khiến Tuấn Tú không kịp cân nhắc, đem mọi suy nghĩ nói ra.
Nghe câu trả lời của Tuấn Tú, Hữu Thiên không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu cậu.
"Ngươi thực sự là hài tử đơn thuần khả ái mà."
"Ta không còn là tiểu hài tử nữa!" Đối với động tác như đang cưng nựng trẻ con này của Hữu Thiên, Tuấn Tú nhăn mày tỏ ý bất mãn.
"Được, không phải là tiểu hài tử, mau ngủ đi, nghỉ ngơi thật tốt thì vết thương mới mau hồi phục được." Hữu Thiên miệng tuy nói Tuấn Tú không phải là tiểu hài tử nhưng khẩu khí thì chẳng khác gì đang khuyên răn con nít.
Tuy rằng thời gian quen quen biết nhau quá ngắn, nhưng Hữu Thiên đã có thể nhìn thấu được con người Tuấn Tú. Cậu quả thực quá mức đơn thuần, giản đơn, chỉ cần liếc mắt là đã có thể hiểu rõ người kia đang có suy nghĩ gì. Tính cách của Tuấn Tú chẳng khác gì một hài tử chưa trưởng thành, cũng khó trách trước đây bất kể lúc nào nhắc tới Tuấn Tú, trong ánh mắt Tại Trung luôn tràn đầy yêu thương cùng cưng chiều.
"Hừ!" Tuấn Tú biết tỏng Hữu Thiên đang đối với mình như đối với con nít, tức giận nhắm mắt lại không thèm nói nhắc lại nữa.
Hữu Thiên nhìn Tuấn Tú cười cười, cũng nhắm hai mắt lại, trong đầu bắt đầu nhớ về con người vẫn còn phải chịu khổ trong Minh trang kia.
Tại Trung, lúc này đệ sao rồi, có tốt không? Đệ nhất định phải chờ ta, một tháng sau, ta sẽ dẫn đệ vĩnh viễn ly khai Trịnh Duẫn Hạo. Sau đó, ta sẽ luôn luôn ở bên bảo vệ đệ, không để đệ phải chịu bất cứ một thương tổn nào nữa. Tin tưởng ta, chờ ta.