"Trịnh Duẫn Hạo, đệ sẽ hối hận! Ta đã nói rồi, Tại Trung sẽ không vĩnh viễn chờ đệ, cũng sẽ vĩnh viễn không tha thứ cho đệ!"
"Đau quá! Đau quá!" - Toàn thân y tựa hồ chỗ nào cũng cảm thấy thống khổ, thậm chí còn đau đớn thấu xương!
.
Tựa mình lên thành giường, Tại Trung chậm chạp mở mắt "Ta thực không biết tối hôm qua Duẫn Hạo lúc nào buông tha cho ta, cũng không biết người ly khai khi nào?!"
.
"Ta chỉ nhớ, tối hôm qua mặc kệ ta có cầu xin thống thiết thế nào, khóc thảm ra sao, người cũng không chịu dừng lại, một lần lại một lần, không ngừng giày vò tâm thân này đến tàn tạ! Trong chiếc hộp kia có bao nhiêu thứ, Duẫn Hạo cơ bản sử dụng đủ không sót một vật, mỗi một dụng cụ đều tỉ mỉ thử nghiệm trên người ta! Người có biết, chúng khiến ta lần thứ hai thấm thía câu "sống không bằng chết", đến tột cùng có hàm ý sâu xa đến thế nào!" (Chắc lần 1 mọi nguời đều nhớ Tại ca đang trong tình cảnh nào nhỉ TT^TT)
.
Nhẹ nhàng giật giật thân thể, đau đớn không gì sánh nổi nhanh chóng ập tới. Đặc biệt là vết thương dưới hạ thân do roi mây mang lại, lại thêm hậu đình bị xé rách khiến Tại Trung đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa.
.
"Duẫn Hạo, kể từ giây phút nhận thức huynh, Kim Tại Trung từ trước đến nay chưa bao giờ mường tượng bản thân sẽ có một ngày bị người yêu nhất coi như tiểu quan trong Câu Lan viện, ra sức đùa bỡn! Tối hôm qua không chỉ có toàn bộ thân thể ta thống khổ tới hạn, mà trái tim vốn không còn nguyên vẹn của ta cũng bị huynh nghiền nát mất rồi!"
.
"Ta rốt cuộc đã minh bạch! Trịnh Duẫn Hạo chưa từng và sẽ không bao giờ quan tâm đến một người có tên là Kim Tại Trung, dù chỉ một chút! Trước đây là do ta ngu ngốc, cho rằng chỉ cần một mực ở bên cạnh người, rồi đến một ngày nào đó, người sẽ nhìn ra tâm tư của ta, sẽ yêu thương ta!
Chỉ cần huynh ấy nói với ta chỉ một câu ôn nhu thôi, nó đã đủ để khiến ta cảm thấy hạnh phúc như có được cả thế giới! Thế nhưng bây giờ Kim Tại Trung ta đã hiểu, hiểu triệt để, rằng sự ôn nhu hiếm hoi như gió thoảng mây trôi mà nam nhân cứng rắn như sắt đã ấy dành cho ta bất quá chỉ là trò tiêu khiển mỗi khi buồn chán thôi! Chứng kiến ta nỗ lực muốn điên lên, chắc người thấy thú vị lắm! Ta chỉ đáng làm con rối của người!
Một con búp bê vô tri vô giác, không hơn không kém, mà búp bê thì làm gì có suy nghĩ, lấy đâu ra danh dự, huống chi là tự do..."
.
Vô lực nhếch khóe miệng, Tại Trung cười cười tự giễu mình.
"Kim Tại Trung, ngươi vì yêu Duẫn Hạo mà thứ gì cũng không có, vậy cho đến cuối cùng ngươi đạt được điều gì? Ngươi cái gì cũng không nhận được, ngươi chỉ là một công cụ để mặc người khi dễ nhục nhã, để dằn vặt, để kiếm tìm niềm vui! Ngươi thực sự là quá tức cười! Quá tức cười mà!"
.
Cật lực với tay cầm lấy đai lưng vốn bị Duẫn Hạo quăng bỏ, Tại Trung chịu đựng đau nhức nhúc nhích thân thể, ném đai lưng vắt qua xà ngang, sau đó thắt nút.
.
Nên kết thúc, mọi chuyện nên kết thúc rồi...
.
Tại Trung gắng sức nâng thân thể lên, hai tay gắt gao túm chặt lấy đai lưng, hầu như dùng toàn bộ sức lực còn lại của cơ thể, tròng nút thắt qua cổ. Dứt khoát buông hai tay ra, toàn bộ trọng lượng cơ thể kéo xuống khiến nút thắt bị kéo căng khiến cần cổ bị thít chặt. Tại Trung nhất thời cảm thấy ngạt thở đến mức buồng phổi muốn nổ tung, ý thức bắt đầu mơ hồ.
.
"Ta chưa bao giờ biết hóa ra cảm giác hít thở không thông lại tuyệt đến vậy, phải chăng cuối cùng Kim Tại Trung này đã được giải thoát..."