Tận mắt chứng kiến Tuấn Tú đưa Phác Hữu Thiên chạy trốn trước mặt mình, Duẫn Hạo tức giận đến mức muốn đi giết người. Hắn chưa bao giờ nghĩ, không thể nghĩ đến chuyện những người ở ngay bên cạnh, được hắn tin tưởng cư nhiên giúp đỡ Tại Trung phản bội mình như vậy!
.
"Duẫn Hạo, ngươi trước tiên bình tĩnh lại một chút, nghe ta giải thích đã." Khẳng định Tuấn Tú cùng Hữu Thiên đã chạy xa khỏi Minh trang, Tại Trung mới chịu buông Duẫn Hạo ra.
.
"Giải thích ư?" Duẫn Hạo cười nhạt "Còn có thể giải thích thế nào được nữa? Kim Tại Trung, ngươi đã khiến ta thực sự quá thất vọng rồi!"
.
"Duẫn Hạo, ta có thể thề ngay trước mặt ngươi, ta đối với Hữu Thiên chỉ có tình cảm huynh đệ. Ngày hôm nay Hữu Thiên đến đây bất quá chỉ muốn thăm ta một chút thôi, hắn..."
.
"Ngươi đừng ngụy biện nữa!" Duẫn Hạo gắt lên cắt ngang lời Tại Trung "Hắn căn bản muốn đưa ngươi đi! Ngươi nghĩ ta chuyện gì cũng chưa nghe thấy sao? Vậy mà ngươi cư nhiên muốn phiến gạt ta!" Duẫn Hạo hung hăng nắm chặt lấy cằm của Tại Trung.
.
"Duẫn Hạo..." Tại Trung nhăn mày cố chịu đau "Hữu Thiên nói như vậy, chỉ vì biết ngươi đã phế đi võ công của ta, cho nên hắn mới tức giận nói ..."
.
"Phế đi võ công của ngươi thì sao?! Nếu như ta không phế đi võ công của ngươi, ngày hôm nay ngươi có thể dễ dàng đi theo Phác Hữu Thiên cao chạy xa bay khỏi Minh trang, có đúng ý ngươi là như thế không?! Bởi vậy, lúc đó việc ta làm là đúng!" Duẫn Hạo càng gia tăng thêm lực đạo nơi bàn tay "Hơn nữa ta còn phát hiện ra, ta không chỉ nên phế đi võ công của ngươi, mà còn nên cắt bỏ hai chân của ngươi đi, khiến ngươi muốn đứng cũng không được, lúc đó ta thực sự muốn xem với bộ dạng đó ngươi làm thế nào để bỏ trốn khỏi đây!"
.
Nghe Duẫn Hạo nói xong, Tại Trung kinh hoàng mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra ướt đẫm. Y biết khi Duẫn Hạo trong cơn thịnh nộ, bất kể chuyện gì hắn cũng dám làm.
.
"Không được, Duẫn Hạo, không được cắt bỏ chân của ta, ta không bao giờ có suy nghĩ muốn đi cùng Hữu Thiên, thực sự không có." Tại Trung hoảng loạn điên cuồng lắc đầu. Y hiện giờ đã không còn võ công, nếu như không ngay cả đôi chân cũng bị tước đi, Tại Trung y còn có lý do để tiếp tục sống nữa sao?
.
"Không có ư? Thế nhưng những gì ta nghe thấy không phải không có ý tứ đó a, Tại Trung." Duẫn Hạo khẽ chớp mắt nhưng tia nguy hiểm không ngừng lóe lên trong đó.
.
"Duẫn Hạo, không phải như vậy, chúng ta không thể nói chuyện nghiêm túc được sao? Chuyện Hữu Thiên xuất hiện ngày hôm nay, ta không hề biết đến, ta..."
.
"Bởi thế, ngươi nghĩ mình không có làm chuyện gì sai, đúng không?" Duẫn Hạo lạnh lùng trừng mắt nhìn Tại Trung "Vì sao không muốn để cho ta biết chuyện tên đó đến đây gặp ngươi? Vì sao phải giấu giếm ta việc ngươi nói chuyện với gã? Vì sao vừa rồi còn cố sức ngăn cản ta để gã chạy thoát! Ngươi có phải đã quên, ngươi là con rối của ta, còn Trịnh Duẫn Hạo ta là chủ nhân duy nhất của ngươi! Ngươi đã phạm vào sai lầm tối kỵ mà một con rối không được mắc phải, chính là trong lòng nghĩ tới người không phải là chủ nhân của mình!"
.
"Ta nghĩ đến người khác sao?" Tại Trung buồn bã cười "Ngươi có thể nhớ đến Hi Triệt ca, vì sao ta không được phép suy nghĩ đến người khác?" (Thêm một câu ngu nữa của anh... Ai!!! Người nói cũng ngốc, mà người nghe cũng đâu thông minh gì... Chỉ có kẻ edit này là khổ vì đấm ngực thôi >. .
"Ngươi... Ngươi nói như vậy, chính là thừa nhận trong lòng ngươi có tên Phác Hữu Thiên kia đúng không? Ngươi là đồ tiện nhân!" Duẫn Hạo một tay đẩy Tại Trung ngã xuống giường "Ta ngày hôm nay nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi, cho ngươi minh bạch ai mới là chủ nhân chân chính của ngươi!"
Duẫn Hạo nói xong, đem toàn bộ y phục trên người Tại Trung lột ra, cho đến khi trước mắt chỉ còn thân thể trắng muốt trần trụi của y thì hắn mới chịu dừng tay. Sau đó Duẫn Hạo lại dùng đai lưng trói hai tay của Tại Trung vào đầu giường, khiến y chỉ có nằm sấp trên đó mà không thể thể nhúc nhích.
.
Trong suốt quá trình đó, Tại Trung không hề phản kháng, bởi y biết có chống cự lại cũng sẽ phí công mà thôi, không những không có tác dụng mà còn khiến Duẫn Hạo càng thêm phẫn nộ, càng thêm nghiêm khắc trừng phạt y, bởi những lý do đó, Tại Trung chỉ còn biết cắn răng im lặng chịu đựng.
.
"Duẫn Hạo, ngươi nhất định phải đối xử với ta như vậy sao?" Lệ ngân dâng đầy trong mắt khi Tại Trung quay lại nhìn Duẫn Hạo. Hai người chúng ta từ khi sáu tuổi đã luôn luôn ở cạnh nhau, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi, vì sao Duẫn Hạo tới tận bây giờ vẫn không nhìn ra tấm lòng của ta, không những thế mà còn không ngừng dẫm nát trái tim ta, khiến ta vì yêu mà đau khổ muốn chết.
.
Nhìn Tại Trung rơi lệ, một tia không đành lòng cùng thương tiếc cắt qua tâm can Duẫn Hạo, nhưng vừa nghĩ đến vừa rồi Tại Trung để Phác Hữu Thiên chạy thoát đã có hành động quá mức liều lĩnh, bởi vậy toàn bộ không đành lòng cùng thương tiếc toàn bộ biến thành hư ảo, trong lòng chỉ còn lại phẫn nộ cùng thô bạo không ngừng dâng lên. Duẫn Hạo muốn phạt Tại Trung, nhất định phải phạt y! Hắn muốn Tại Trung nhớ thật kỹ ngày hôm nay, khắc sâu trong tâm trí một điều là ngoại trừ Trịnh Duẫn Hạo ra, Kim Tại Trung y không được để mắt đến bất cứ tên nam nhân nào khác!
.
"Đừng tưởng rằng nước mắt của người sẽ khiến ta mềm lòng, hôm nay bất luận có chuyện gì ta cũng không thể tha cho ngươi!"
.
Duẫn Hạo nói xong chuẩn bị thực thi hình phạt, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng đập cửa.
.
"Trang chủ, thuộc hạ có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
.
Duẫn Hạo nhíu mày, dùng chăn phủ lên thân thể Tại Trung. Sau đó mới đứng lên đi ra cửa, thấy một hạ nhân đứng bên ngoài chăm chú nhìn vào trong.
.
"Có chuyện gì?" Duẫn Hạo lạnh lùng tra vấn.
.
"Hồi bẩm Trang chủ, vừa rồi thuộc hạ trông thấy Tuấn Tú thiếu gia..."
.
"Không cần phải nói nữa, ta đã biết." Duẫn Hạo cắt ngang lời người kia "Hắn đang dìu một người chạy khỏi Minh trang, đúng không?"
.
"Vâng." Người kia gật đầu.
.
"Phân phó xuống, ngay khi Tuấn Tú trở về, lập tức kéo đến Hình đường phạt năm mươi roi." Khuôn mặt Duẫn Hạo vô cùng lãnh khốc.
.
Người kia nghe xong ngây ngẩn cả người. Tại Minh trang này, ai ai cũng biết Trang chủ rất sủng ái Kim Tuấn Tú, không ai ngờ được sẽ có một ngày Trang chủ có thể xử phạt cậu ấy nghiêm khắc đến vậy.
.
"Đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe lệnh của ta sao?!" Duẫn Hạo lớn tiếng quát.
.
"Vâng, thuộc hạ minh bạch." Người kia vội vàng đáp lời, sau đó quay lưng chuẩn bị lui xuống.
"Chờ một chút!" Duẫn Hạo tựa hồ nhớ tới chuyện gì, gọi người kia quay lại "Đi đến phòng ra, đem chiếc hộp đen trong ngăn kéo, mang đến đây cho ta, sau đó phái thêm người bảo vệ ở đại môn hậu viện, không cho bất cứ kẻ nào vào đây, kể cả Xương Mân và Phác đại phu, nếu như hai người đó cố ý xông vào ngay lập tức đưa họ vào địa lao!" Duẫn Hạo lạnh lùng ra lệnh.
.
"Vâng." Tên thuộc hạ kia lên tiếng, rất nhanh lui đi. Và cũng rất nhanh quay trở lại cùng chiếc hộp gỗ Duẫn Hạo dặn dò.
.
Duẫn Hạo cầm lấy hộp gỗ rồi khóa cửa lại, quay trở lại giường. Nhãn thần lạnh như băng nhìn Tại Trung đang nằm trên đó, đặt hộp gỗ xuống, chậm rãi mở chốt, đem toàn bộ đồ vật trong đó ra bày ra trước mắt Tại Trung.
.
Roi mây, roi da, tế mộc côn, tế1 châm, tất cả chính là dụng cụ chuyên dùng để điều giáo nam xướng, từng thứ từng thứ một bày ra la liệt trước con mắt sững sờ của Tại Trung, hàn ý tự đáy lòng dâng lên khiến y toàn thân lạnh toát, không thể kiềm chế mà run rẩy.
.
Lẽ nào Duẫn Hạo muốn dùng mấy thứ này để dằn vặt ta sao? Không! Không có khả năng! Duẫn Hạo không thể tàn nhẫn như vậy! (Tại ai chứ... Haiz!!!)
.
"Sợ rồi sao?" Duẫn Hạo cười nhạt "Đây là ta sai người đặc biệt chuẩn bị cho ngươi đó. Hai năm trước ngươi cư nhiên lừa dối ta, cho nên ta đã quyết định nhất định phải cho ngươi sống không bằng chết, nhưng khi đưa ngươi quay về đây ta lại không nỡ dùng chúng, không muốn thương tổn ngươi." Một tay Duẫn Hạo chậm rãi mơn trớn thân thể Tại Trung "Thế nhưng, ngay hôm nay rốt cuộc ta đã minh bạch một chuyện, đó là không cho ngươi nếm thử tư vị sống không bằng chết, ngươi mới có thể nhận thức rõ ràng được người trong mắt ngươi chỉ có thể là ai! Ngày hôm nay, ta sẽ cùng ngươi, lần lượt thí nghiệm từng thứ, từng thứ một, xem xem chúng sẽ mang lại cảm giác thế nào!"
.
"Duẫn Hạo... Ngươi không thể đối xử với ta như vậy được... Đừng ép buộc ta phải hận ngươi..." Lệ ngân trong mắt Tại Trung tuôn ra giàn giụa. Không phải ta sợ sự giày vò sắp xảy ra kia, mà là rất đau lòng khi thấy Duẫn Hạo lãnh khốc vô tình đến vậy. Sao người có thể đem những thứ chuyên dùng để dạy dỗ tiểu quan trong Câu Lan viện vốn cất giấu trong hộp ra để sử dụng trên người ta, sao người có thể làm vậy!!!
.
"Ngươi cảm thấy ủy khuất sao? Tất cả đều do ngươi tự chuốc lấy!"
.
Duẫn Hạo nói xong cầm lấy roi mây, ban đầu đánh thử vào không trung hai cái, sau đó hung hăng quất lên hai m*ng Tại Trung.
.
BỐP!!! Một âm thanh giòn tan vang lên, Tại Trung tuy thân thể đau đớn run rẩy, nhưng không hề rên rỉ.
.
BỐP!!! Lại thêm một roi nữa ngay trên bắp đùi non mịn vô cùng mẫn cảm, Tại Trung nắm chặt lấy ga giường những mong giảm bớt thống khổ.
Duẫn Hạo đang đánh ta, Duẫn Hạo đã từng vì ta mà chịu để lão Trang chủ trừng phạt đến mức một tháng không thể xuống giường, ngay lúc này người đó cư nhiên đánh ta.
.
Từng roi từng toi quất xuống, Tại Trung cắn răng không phát ra dù chỉ một tiếng rên rỉ, nhưng lệ ngân trái lại chảy giàn giụa thấm ướt gương mặt chưa đủ, còn tí tách chảy xuống thấm ướt một mảng ga giường. Không phải do đau đớn trên thân thể, mà bời vì trái tim đau đớn rách toạc. Những roi kia dường như không chạm vào da thịt y, mà trực tiếp đánh vào trái tim y, khiến nơi vô cùng mềm yếu vốn có trăm nghìn vết thương đó huyết nhục mơ hồ, dần dần tan nát!!!
.
Duẫn Hạo liên tiếp quất gần năm mươi roi mới chịu ngừng tay, khi đó m*ng cùng bắp đùi vốn trắng mịn của Tại Trung đỏ rộp, sưng tím, vô cùng thê thảm.
.
Duẫn Hạo buông roi mây ra, đôi tay khe khẽ mơn trớn hai tiểu thí thí của Tại Trung, khiến vết thương trên đó bị động, đâu đớn nhanh chóng lan ra, thân thể Tại Trung run rẩy theo từng nhịp vuốt ve.
.
"Đau không?" Thanh âm lạnh lùng không chút xót thương của Duẫn Hạo vang lên "Tại Trung, đây chỉ mới là bắt đầu thôi."
.
Duẫn Hạo nói xong câu đó, bắt đầu cởi bỏ y phục của chính mình.
.
Tại Trung trông thấy hành động kia của Duẫn Hạo, minh bạch tiếp theo thân thể này sẽ phải hứng chịu những gì, không thể kiềm chế gồng cứng người lại. Mấy chục roi vừa rồi hắn dụng lực không chút lưu tình, Tại Trung lúc này chỉ cảm thấy m*ng cùng bắp đùi đau rát như phải bỏng, vừa rồi chỉ với những động chạm khe khẽ của Duẫn Hạo, y đã đau đớn không chịu nổi, Tại Trung thật không dám tưởng tượng với tình trạng hiện giờ bản thân nếu bị xâm phạm sẽ trở thành bộ dạng thế nào nữa.
.
"Duẫn Hạo... Đừng ... Ta cầu ngươi đừng làm nữa ... Chúng ta chớ nên dùng cách này để giải quyết vấn đề, được không?" Tại Trung đã khóc không thành tiếng, hoảng loạn nói từng câu.
.
"Ta cũng không muốn làm thế này, nhưng nếu không làm như vậy, ngươi sẽ không nhớ được lời ta nói!" Duẫn Hạo nói xong, hai tay dùng sức tách hai chân Tại Trung ra rộng hết mức có thể, thô lỗ tiến nhập vào cúc huyệt kín thít của Tại Trung, không chút băn khoăn, lo lắng đến vết thương tại nơi mẫn cảm đó của y.
.
"A~~" Bắp đùi và m*ng đã bị thương đến bỏng rát, bây giờ lại thêm mật động bị người bàng quan hung hăng xé rách, sự đau đớn cường liệt đó khiến Tại Trung không thể chịu đựng thêm được nữa, kêu lên thảm thiết, đầu không tự chủ mà ngẩng ra phía sau, lệ ngân không ngừng chảy ra.
.
Đau quá! Thực sự đau quá!
"Tại Trung, mới thế này mà đã không chịu nổi sao? Chúng ta còn rất nhiều thứ chưa có dùng qua a." Khóe miệng Duẫn Hạo nhếch lên, lộ ra ý cười tàn nhẫn lạnh lùng "Nghiêm phạt ta dành cho ngươi ngày hôm nay sẽ không kết thúc một cách đơn giản đâu, ta muốn cho ngươi nhớ thật kỹ ngày hôm nay!" Duẫn Hạo nói xong hạ thân bắt đầu điên cuồng cử động.
.
Chịu đựng đau đớn cường liệt, Tại Trung tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, nước mắt rơi như mưa. Tâm cam từ lâu đã không còn lành lặn nay càng thêm tan vỡ, thành hàng ngàn, hàng vạn mảnh.
.
Trịnh Duẫn Hạo, sai lầm lớn nhất cuộc đời ta, chính là đã yêu ngươi!!!