Ly khai Giang Nam, đi đến hơn một tháng, Duẫn Hạo rốt cục đã đưa Tại Trung trở về Minh trang thành công.
Xuống khỏi mã xa, Tại Trung ngẩng đầu nhìn đại môn Minh trang, có cảm giác dường như đã rất lâu rất lâu rồi. Y cuối cùng đã quay về, có đúng hay không thứ gọi là số mệnh? (Cái đó còn tùy, Tại ca a =.=!!!)
"Còn không mau đi vào, đứng ngây ngẩn làm gì? !" Duẫn Hạo lạnh lùng to tiếng với Tại Trung.
Tại Trung lặng lẽ cúi đầu, theo Duẫn Hạo đi qua đại môn. Từ lần phát sinh xung đột với Hữu Thiên khi hai người dời khỏi Giang Nam, Duẫn Hạo luôn lạnh nhạt với y. Dáng vẻ quan tâm khi y bị thương đã biến mất không còn vết tích, để sự lạnh lùng và hờ hững thay thế. Hai năm, y và Duẫn Hạo như chơi trò đuổi bắt, vòng vo một hồi được cả vòng tròn, lúc này đã dừng lại ở vạch xuất phát, chuyện gì cũng không thay đổi. (Ai bảo không thay đổi, tình cảm thay đổi rồi... +.+!!!)
"Tại Trung, đệ đã trở về." Chính Thù vừa nghe Tại Trung về tới cửa, ngay lập tức từ bên trong chạy ra đón y, Xương Mân và Tuấn Tú cũng vội vã đi phía sau.
"Chính Thù ca." Tại Trung mỉm cười yếu ớt với Chính Thù.
"Tại Trung..." Chính Thù tiến đến muốn kéo Tại Trung lại, nhưng Duẫn Hạo lại đi trước một bước đem y ôm chặt vào lòng.
"Chính Thù ca, Tại Trung vừa mới trở về ta cần cùng hắn hảo hảo nói chuyện, huynh có chuyện gì cần tâm sự hãy đợi đến ngày mai đi." Duẫn Hạo nói xong không để mọi người chen được câu nào, ôm Tại Trung đi về hậu viện, về phía sương phòng trước kia của y.
"Chính Thù ca, huynh ấy không phải vừa mới trở về đã bị ..." Vẻ mặt Xương Mân lo lắng không thôi.
"Ai!" Chính Thù thở dài "Ta tốt nhất vẫn nên đi chuẩn bị một chút dược a." Chính Thù nói xong vội vã dời đi. (Nói gở thế ko bít >. Tuấn Tú viền mắt hồng hồng nhìn theo hướng Tại Trung và Duẫn Hạo vừa dời khỏi "Duẫn Hạo ca không phải muốn đánh Tại Trung ca đấy chứ?"
Xương Mân lại liếc mắt nhìn Tuấn Tú, chẳng biết nên nói gì. Tuấn Tú đối với chuyện phát sinh giữa Duẫn Hạo và Tại Trung từ đầu đến cuối đều không hiểu rõ bản chất, cậu cũng không muốn tốn hơi giải thích. Dù sao Tuấn Tú nhất định không chịu tin Duẫn Hạo đối xử với Tại Trung như vậy. Tuấn Tú quá đơn thuần, thậm chí đơn thuần đến mức khiến cho người khác tự sinh ý nghĩ không muốn đôi mắt trong veo đó uẩn nhiễm bất cứ chuyện ám muội nào.
Lo lắng tràn ngập trong mắt Xương Mân. Tại Trung ca, lần này, ta rốt cuộc phải làm gì đề giúp huynh đây?
Tại Trung bị Duẫn Hạo ôm trở lại sương phòng mà y đã ở từ hai năm trước.
Vừa đi qua cửa, Tại Trung nhịn không được rùng mình một cái. Trước đây, mỗi lần Duẫn Hạo đều ở chính chỗ này làm chuyện đó, cho nên nơi này đối với y, chẳng khác gì ngục tù.
"Vết thương gần như đã hồi phục hoàn toàn rồi." Duẫn Hạo ngồi đường hoàng trên ghế nhếch miệng "Tại Yên Vũ các khi ngươi cầu xin ta buông tha cho Phác Hữu Thiên từng nói qua, ngươi sẽ ngoan ngoãn làm con rối của ta, ta muốn làm chuyện gì cũng đều nguyện ý, bởi vậy ngay bây giờ, cởi y phục ra."
"Duẫn Hạo?!" Tại Trung không dám tin vào tai mình mắt mở to nhìn Duẫn Hạo, trước đây Duẫn Hạo tuy rằng luôn thô bạo với y, nhưng chưa bao giờ làm nhục y như vậy.
"Thế nào? Không muốn sao? Muốn ta buông tha Phác Hữu Thiên thì ngươi phải thay hắn trả giá thôi, bằng không, bây giờ ta hoàn toàn có thể đi đến Giang Nam đoạt mạng hắn, ta nghĩ bản thân mình thừa sức làm chuyện đó." Duẫn Hạo thản nhiên tựa tiếu phi tiếu mở miệng.
"Duẫn Hạo, chúng ta nhất định cứ phải biến thành bộ dạng này sao?" Ưu thương dâng đầy trong mắt Tại Trung.
"Đó là sự lựa chọn của ngươi, người phản bội trước cũng là ngươi, ngươi nghĩ mình còn-đủ-tư-cách-đứng-đây-thương-lượng với ta hay sao?" Duẫn Hạo chỉ lạnh lùng nhìn Tại Trung.
"Là do ta đã bỏ trốn khỏi Minh trang sao? Năm đó chẳng phải Hi Triệt ca cũng ..."
"Ngươi không giống Hi Triệt ca!" Duẫn Hạo cắt ngang lời Tại Trung "Năm đó là chính ta đã để Hi Triệt ca đi khỏi đây, còn ngươi chính là tự ý bỏ trốn. Đã thế trong lúc chạy trốn ngươi đã làm những chuyện gì, ta nghĩ không cần ta phải lần lượt liệt kê ra nữa, chuyện nào cũng không thể dung thứ được!"
Tại Trung mệt mỏi khẽ nhếch miệng. Không phải do y khác với Hi Triệt ca, mà chính là do thái độ của người đối với Hi Triệt ca hoàn toàn khác với ta. Hi Triệt ca cho dù có làm bất cứ chuyện gì cũng đều đúng, còn ta chỉ cần làm trái ý người thì bất cứ chuyện gì cũng khó mà tha thứ được, nguyên lai đây là điểm khác biệt giữa ái nhân và con rối a.
"Ta đã hiểu, ta sẽ cởi." Tại Trung cố gắng kìm nén không để lệ ngân tràn đầy trong mắt chảy xuống, tự tay cởi y phục của chính mình, từng lớp từng lớp rơi xuống đất.
Duẫn Hạo vẫn lạnh lùng nhìn từng động tác của Tại Trung, đem mọi sợ hãi cùng run rẩy của y thu hết vào đáy mắt. Khi trông thấy vết thương trên làn da trắng nõn trước ngực Tại Trung, một tia không đành lòng chớp nhoáng cắt qua tâm can Duẫn Hạo. Hắn vừa mới trở về, thương tích cũng mới khôi phục, hiện tại hắn đang rất sợ hãi, lúc này hắn đang rất khổ sở, ta chính là không nên dồn ép hắn như vậy?
"Được rồi! Ta không có hứng thú." Duẫn Hạo đột nhiên đứng lên, bước về phía cửa. Khi đến trước cửa hắn chợt dừng bước, quay đầu lại nói với Tại Trung: "Từ nay về sau không cho ngươi bước ra khỏi Minh trang nửa bước, nếu như ngươi dám bỏ trốn một lần nữa, ta tuyệt đối không tha thứ cho ngươi!" Duẫn Hạo nói xong quay đầu bỏ đi.
Thân ảnh Duẫn Hạo vừa biến mất, nước mắt của Tại Trung chẳng thể kìm nén hơn được nữa chảy xuống giàn giụa, chầm chậm khụy gối ngồi trên mặt đất, nức nở không thành tiếng.
Tại sao? Tại sao nhát kiếm đó của Duẫn Hạo không lấy mạng ta luôn đi? Thà chết trong tay người còn hơn là phải chịu đựng sự dằn vặt của người, cho dù thân thể đối với chuyện đó đã quá quen thuộc, nhưng trái tim ta đau lắm, đau không chịu nổi, vết sẹo không thể lành mà trái lại càng ngày càng cứa sâu.
Duẫn Hạo, ta yêu người, vì sao người không nhận ra? (Tại những việc làm của anh đó, đầu đá cả hai mà >. "Tại Trung?" Chính Thù không biết đã đến từ lúc nào, đi tới gần Tại Trung, cầm y phục khoác lên người y "Đệ thấy thế nào?"
"Chính Thù ca." Tại Trung ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn Chính Thù "Không có việc gì, Duẫn Hạo không làm gì đệ, chỉ là ngực đệ rất khó chịu."
"Tại Trung..." Chính Thù nhìn y, không biết nên an ủi thế nào, chỉ có thể nhìn y thương xót không thôi.
"Chính Thù ca, đệ không hiểu, Duẫn Hạo vì sao không chịu buông tha đệ, không thương đệ vì sao không cho đệ đi, người thoải mái khi dằn vặt đệ như vậy sao? Trước đây Duẫn Hạo không phải là người như thế, tại sao hiện tại lại trở nên như vậy?" Tại Trung khóc lóc kể lể.
Chính Thù ôm cả người Tại Trung vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng y, không nói gì. Hắn cũng không muốn trông thấy Tại Trung khổ sở, nhưng hắn cũng không biết phải làm gì để giúp y. Cho nên nút thắt của vấn đề này toàn bộ đều nằm trên người Duẫn Hạo, thêm một ngày Duẫn Họa không xác định được trái tim mình, thống khổ của Tại Trung càng kéo dài thêm ngày đó, hắn tin tưởng Duẫn Hạo thực sự yêu thương Tại Trung, chỉ là Hi Triệt đã khiến Duẫn Hạo đến tột cùng không hiểu người chiếm trọn trái tim mình là ai.
"Chính Thù ca, có đúng là đệ đã làm những chuyện không thể tha thứ hay không, cho nên người mới thành ra như vậy? Duẫn Hạo luôn luôn nói đệ phản bội người, nhưng rõ ràng là người bức đệ trước, là người một mực dồn ép đệ."
"Tại Trung a." Chính Thù khẽ thở dài "Hay đệ thử đem mọi tâm tư nói cho Duẫn Hạo biết xem, đệ và hắn đã quen biết nhau từ khi sáu tuổi, cho dù hắn thực sự không thương đệ, nhưng chí ít cũng phải có tình cảm huynh đệ chứ, không thể có chuyện Duẫn Hạo tuyệt đối không để tâm đến đệ, hai người phải hảo hảo nói chuyện mới mong giải quyết được vấn đề."
"Người sẽ không nghe đâu, cho dù đệ có nói cái gì cũng chẳng thể lọt vào tai Duẫn Hạo. Người không để tâm đến đệ, một chút cũng không quan tâm đến đệ." Tại Trung ngẩng đầu nhìn Chính Thù "Đệ từ lâu đã không còn là huynh đệ của Duẫn Hạo nữa rồi, đệ bất quá chỉ đáng là con rối của người thôi." (Bị vùi dập quá lâu... nên Tại ca bi quan cùng cực >. "Ai." Chính Thù chỉ còn biết thở dài, dìu Tại Trung đứng dậy, giúp y ngồi lên ghế, vô tình, Chính Thù trông thấy vết thương trên ngực Tại Trung, không khỏi cả kinh "Đây là xảy ra chuyện gì?"
"A, chỉ là tiểu thương thôi." Tại Trung thản nhiên trả lời.
"Tiểu thương?" Chính Thù nhướng mày không tin nổi "Ta không nghĩ vậy. Là do Duẫn Hạo làm sao?"
"Không có gì, nói cho cùng thì cũng đã hồi phục rồi." Tại Trung cúi đầu xuống thật thấp.
Chính Thù nhíu nhíu mày. Từ vết tích còn để lại, thương thế này nhất định là mới bị gần đây, thảo nào Duẫn Hạo vừa rồi đột nhiên buông tha Tại Trung, chắc chắn là do nguyên nhân này, hắn rốt cuộc vẫn có lúc không đành lòng a.
"Vậy đệ hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta xem vết thương của đệ cũng mới khôi phục thôi, thảo nào nhìn thân thể đệ chỗ nào cũng thấy yếu ớt, đề đừng suy nghĩ quá nhiều, rồi cũng đến lúc mọi chuyện có chuyển biến tốt đẹp thôi." Chính Thù ôn nhu khuyên bảo Tại Trung.
Tại Trung gật đầu, đi về giường nằm nghỉ, Chính Thù giúp y chỉnh trang lại chăn sao cho thật thoải mái, rồi mới mỉm cười dời khỏi phòng.
Chuyện này thực sự có thể chuyển biến tốt đẹp sao? Tại Trung cười khổ. Từ lần đầu tiên ta bị Duẫn Hạo cưỡng bức đến tận lúc này, ta và người cứ như đã có định trước sẽ chẳng thể quay lại như trước, tuy rằng ta vẫn luôn yêu người như xưa, nhưng ta quả thực đã quá mệt mỏi.