Khi Tô Mộc Nhã mở mắt, lập tức thấy mình đang ngồi trong lòng của một người đàn ông.
Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cô, trìu mến mà nhìn cô, như thể anh đang nhìn người mình yêu mà không có được.
Ánh mắt kia vừa nóng bỏng lại vừa dịu dàng, lưu luyến mà thâm tình, một cô gái bình thường khi nhìn thấy một người đàn ông tuấn mỹ vô song như vậy nhìn mình, sợ là đã sớm phải lòng từ lâu, hoặc là cam tâm trở thành người làm nền cho người yêu của anh.
Nhưng Tô Mộc Nhã lại cực kỳ khinh thường mà cười lạnh một tiếng, rồi sau đó trực tiếp ôm lấy cổ người đàn ông, khẽ cắn một cái lên cánh môi anh ta.
Màu môi của người đàn ông lộ ra hương vị khiến người ta thất hồn lạc phách, nhưng khi cắn nhẹ lên vẫn mềm mại và ngon miệng như cũ.
Lệ Thịnh Thiên bị cô cắn mà sửng sốt một chút, giây tiếp theo lại trực tiếp đẩy cô ra, ánh mắt nhìn về phía cô trong nháy mắt trở nên chán ghét: “Tô Mộc Nhã, ai cho phép cô chạm vào tôi?”
“Chẳng lẽ cô đã quên mình có thân phận gì rồi sao?”
Tô Mộc Nhã cười lạnh một tiếng, dùng ánh mắt quyến rũ mà lạnh nhạt nhìn về phía người đàn ông: “Anh Thịnh Thiên, em chỉ là không cầm lòng được mà thôi.”
Cô thích trai đẹp, đặc biệt là khi anh đẹp trai đó dùng ánh mắt thâm tình mà nhìn mình.
Cô vươn tay tới trước ngực người đàn ông, nhẹ nhàng vuốt ve cơ ngực săn chắc của anh.
Khi cô di chuyển, bộ ngực sữa được cất giấu dưới lớp áo ngực cũng rung lên, thoạt nhìn vô cùng hấp dẫn.
Lê Thịnh Thiên nhìn vào cặp vυ" căng tròn trắng nõn kia, cùng với núm vυ" màu hồng phấn lộ ra ngoài, yết hầu theo bản năng nhấp nhô lên xuống.
Cô có khuôn mặt động lòng người, một đôi mắt đào hoa đong đưa gợn sóng cũng có thể khiến người ta vui vẻ thoải mái, huống hồ là bộ ngực sữa bị lộ ra một nửa kia.
Thấy phản ứng của người đàn ông, Tô Mộc Nhã hé mở đôi môi đỏ mọng của mình cắn lấy yết hầu người đàn ông chậm rãi mυ"ŧ vào.
Cảm nhận được viên hạt châu kia nhấp nhô giữa môi và răng của mình, cô không nhịn được vươn đầu lưỡi liếʍ láp viên hạt châu đó, để nó có thể lăn lộn ở giữa môi vào răng của cô.
Cự long ở dưới thân Lệ Thịnh Thiên trong nháy mắt thức tỉnh, vật cứng rắn thô dài ở bên hông anh nhanh chóng ngóc đầu, cho thấy xu thế không có cách nào khống chế được.
Tô Mộc Nhã tự nhiên cũng chú ý tới phản ứng thân thể của người đàn ông, đôi mắt cô lúc này tràn ngập ý cười.
Đàn ông ấy mà, một đám đều giả vờ đàng hoàng, nhưng không ai có thể chống lại được du͙© vọиɠ.
Cô vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn không xương nhẹ nhàng đặt ở trên eo người đàn ông, xoa xoa chỗ nhô lên, "Anh trai à, nơi này của anh cứng rồi."
Lệ Thịnh Thiên nhìn đôi môi không ngừng đóng mở của cô, du͙© vọиɠ trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, đầu lưỡi hồng nhuận non nớt giữa môi và răng, đẹp đến mức khiến người ta không kìm lòng được. Cô và Uyển Tình lớn lên giống nhau như đúc, nhưng phong tình khi giơ tay nhấc chân ở trên người Uyển Tình lại nhìn không ra.
Trên người Uyển Tình là khí chất thuần khiết dịu dàng, mà người phụ nữ này lại giống như yêu tinh quyến rũ đến tận xương, nhất cử nhất động của cô đều khiến người ta không thể kiểm soát được.
Rõ ràng vài phút trước cô còn ở trước mặt anh vâng vâng dạ dạ, hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác tốt đẹp nào, chỉ trong vài phút, dường như cô đã thay đổi thành một người khác, khiến người ta không khống chế được du͙© vọиɠ của chính mình.
Anh ta trực tiếp đứng dậy, đẩy người phụ nữ trước mặt ra, khuôn mặt vẫn lộ vẻ lãnh đạm: “Cô cho rằng chỉ với khuôn mặt này là có thể lấy lòng tôi sao?”
Tô Mộc Nhã nhìn phản ứng của người đàn ông, vươn đầu lưỡi liếʍ cánh môi của mình một cái, giống như hồi tưởng lại hương vị của anh.
“Không phải nha anh trai, em chỉ cảm thấy bây giờ anh trai thật sự cần em.”