Thế Thân Cảnh Nóng

Chương 37 - Đại kết cục (Thượng)

Trước Sau

break
Edit: ŧıểυ Vũ YY

Buổi tối, Lâm Tiêu Tiêu ở phòng ngủ thu thập va ly hành lý. Mới vừa rồi ở hàng hiên thì đụng phải tổ trưởng dân phố của ŧıểυ khu, thím Triệu thần bí hề hề giữ chặt Lâm Tiêu Tiêu hỏi: "Em gái nhỏ, có phải hay không trêu chọc trúng bọn xã hội đen?"

"Hả?" Lâm Tiêu Tiêu tràn đầy kinh ngạc.

"Mấy ngày trước có một tên ăn mặc tây trang, mang kính râm vẫn luôn ngồi canh ở cửa nhà cô, nhìn như xã hội đen vậy. Trùng hợp đúng hôm qua, anh trai cô đụng phải tại đây, không hiểu hai người tranh chấp cái gì, anh trai cô vào nhà cầm dao chạy ra thọc lên. Ôi, ta sống hơn nửa đời người, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy máu nhiều như vậy."

Lâm Bạch Thuật......

Lâm Tiêu Tiêu ngừng tay đang xếp chiếc áo, hốc mắt hơi hơi đỏ lên. Phảng phất trở về quá khứ, nhìn thấy khi cô bị nam sinh khi dễ, Lâm Bạch Thuật không nói hai lời liền xông lên đánh người ta.

Một bàn tay mang từng khớp xương rõ ràng tiếp nhận chiếc áo đang treo trên tay cô, Thẩm Thư Lạc ngồi xuống mép giường, hỏi: "Thất thần cái gì?"

"Chỉ là đột nhiên phát hiện, từ trước tới nay cơ hồ đều không có vì anh trai làm chuyện gì cả." Lâm Tiêu Tiêu hít hít cái mũi.

"Hiện tại còn không phải là đang giúp anh ấy sao?"

Lâm Tiêu Tiêu lắc đầu, trong lòng rõ ràng chuyện này nguyên nhân gây ra căn bản chính là do cô. Nếu không phải vì cô, Lâm Bạch Thuật không có khả năng động thủ đả thương người. Cô ngồi xổm bên rương hành lý, đem quần áo được Thẩm Thư Lạc gấp tốt bỏ vào, hỏi: "Anh từ trước đến giờ cũng không tò mò những chuyện này sao?"

Thẩm Thư Lạc hướng cô chớp chớp mắt, cười nói: "Ai cũng có bí mật, anh luôn chờ em tự nguyện nói cho anh biết."

"Vậy anh muốn nghe không?" Lâm Tiêu Tiêu ngồi lên giường, ngẩng đầu nhìn vào mắt của anh.

"Anh luôn sẵn lòng."

Thẩm Thư Lạc duỗi tay đem cô kéo vào, đâm thẳng vào trong ngực, rồi thuận thế ngã xuống giường. Dưới thân anh là cái giường mềm mại, dưới thân cô là lòng ngực rắn chắc của đàn ông.

Trên người anh luôn có một cỗ hương khí nhàn nhạt, là mùi hương nước hoa nào đó, ngửi như từ vật liệu bằng gỗ, làm người khác cảm thấy bình tâm.

Tầm mắt giao thoa, bọn họ tự nhiên mỉm cười. Lâm Tiêu Tiêu nhẩn nha kể về từng sự kiện một của mình, từ khi cô còn nhỏ tới tận bây giờ, không chút giấu diếm. Từ khi cô chấp nhận lời cầu hôn của anh, cô đã nghĩ tới ngày này, buông bỏ mọi phòng ngự, để anh tiếp nhận con người thật của mình.

Thẩm Thư Lạc tri kỷ lắng nghe, thỉnh thoảng cũng phụ hoạ đôi câu ừm ừm. Nói xong, ngoài ý muốn, cảm thấy không hề khó khăn như cô tưởng tượng. Ngay cả mối quan hệ của cô với Lâm Bạch Thuật hay Tiêu Nhạc cũng không làm anh nhăn mi một chút nào.

Cô thật tò mò hỏi: "Anh thật không để ý chút nào sao? Nếu như, nếu như em nói không muốn cắt đứt với bọn họ thì thế nào? Một người bên em từ nhỏ tới lớn, một người lại giúp đỡ em rất nhiều. Em phải thật lòng với bản thân là, không buông xuống một ai trong đó được."

Thẩm Thư Lạc vẫn dùng giọng nói dịu dàng của mình xoa dịu sự bất an của cô: "Ngốc, có bao giờ anh ép em phải làm gì chưa? Em sống vui vẻ là được, cho phép anh bên cạnh em, cho phép anh chăm sóc cho em và con. Thật sự anh không tham lam gì hơn. Vậy em có sẵn lòng nghe bí mật của anh không?"

Cuộc đời của Thẩm Thư Lạc cũng không hề bằng phẳng như cô tưởng. Từ một cô nhi thành ảnh đế chói sáng như bây giờ, có những quanh co khúc khuỷu mà người ngoài không bao giờ hiểu được. Tất cả đều dựa vào thực lực bản thân, nhiều lần vô duyên vô cớ bị mất vai, hay bị đủ loại quy tắc ngầm đe doạ. Khác hẳn với người sinh ra đã ngậm thìa vàng như Phó Hi, anh phải luôn nhẫn nhịn nhìn sắc mặt người khác. Bảo sao mà anh lại luôn dịu dàng hiểu ý của cô đến vậy. Tất nhiên anh không hề kể chi tiết gì, chỉ qua qua vài chuyện nhưng cô biết những đắng cay bên trong thì không ai hiểu được.

"Cuộc đời từ trước đến nay của anh cũng không có gì đáng kể. Em chấp nhận anh chứ?"

Dứt lời, như ảo thuật, một hộp nhẫn tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt Lâm Tiêu Tiêu. Anh đặt cô ngồi xuống, bản thân thì quỳ một chân, mở nắp hộp, chân thành nói: "Lâm Tiêu Tiêu, em có nguyện ý gả cho anh không?"

Nhìn vào đôi mắt trong sáng của anh, cô bật thốt ra: "Em nguyện ý!"

Thẩm Thư Lạc cười rộ, ôm hôn đi lên, không cần kỹ thuật cái gì, hết thảy đều thuận theo bản năng nguyên thủy nhất.

Lâm Tiêu Tiêu mới đưa tay thâm nhập áo sơ mi của anh, đã bị Thẩm Thư Lạc ngăn cản. Anh khó khăn lắm mới rời khỏi đôi môi của cô, nói: "Em sắp xếp hành lý cho xong đi, đừng đi lúc sau mới phát hiện thiếu này nọ, trong bụng còn bảo bảo của anh đó."

"Nga~......" Lâm Tiêu Tiêu cố ý kéo dài âm, tỏ vẻ bất mãn: "Chắc gì là con của anh đâu...."

"Hứ, mang họ anh tức là con của anh. Chưa kể anh cũng chiếm xác suất 1 phần 3 nhé!" Thẩm Thư Lạc hiếm khi lộ vẻ đắc ý cười cười.

Cô bĩu môi mở tủ quần áo ra, tùy tay chọn lựa vài bộ, lại cúi đầu xuống ngăn kéo tìm kiếm nội y. Thẩm Thư Lạc cũng đi tới, nhìn như không chút để ý mà đứng ở phía sau.

"Tiêu Tiêu, hoá ra em thích mặc loại này sao?" Anh giơ tay, từ tủ quần áo lấy ra một kiện —— vải dệt thưa thớt cực kỳ, làm người thực dễ dàng liên tưởng đến những chuyện không trong sáng.

"......" Cô phải trả lời sao đây? Nội y tình thú này vốn là để dỗ dành Phó Hi mới mua?

"Sau nhớ mặc cho anh xem." Thẩm Thư Lạc cười tủm tỉm mà nhìn cô. Trong mắt không có bất luận ý tìиɧ ɖu͙© gì, phảng phất chỉ là đơn thuần mà bàn luận quần áo của cô một chút thôi.

Lâm Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói: "Biết rồi."

Buổi sáng 8 giờ 55 phút, Thẩm Thư Lạc đặt vào tay cô va ly hành lý, lưu luyến mà tạm biệt trước cửa phòng bệnh.

Bên trong, Phó Hi đã tỉnh. Hắn thoáng nhìn cô tiến vào, không mặn không nhạt mà ném một quả táo cho cô, nói: "Gọt vỏ."

Căn phòng sáng sủa sạch sẽ, Lâm Tiêu Tiêu một tay cầm quả táo, một tay cầm dao gọt hoa quả, khoa tay múa chân vài cái, động tác trúc trắc. Nói thật, cô lớn như vậy vẫn luôn trực tiếp gặm, trước nay lười không hề động thủ gọt qua quả gì. Vì thế một quả to như nắm tay đàn ông, bị cô gọt xong vỏ, chỉ còn lại có một nửa.

Phó Hi nhìn cô một cái, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói: "Gọt lại."

"Vì cái gì?" Lâm Tiêu Tiêu khó hiểu.

"Anh thích quả được gọt vỏ mỏng hơn."

"Này cùng vỏ mỏng có liên quan nỗi gì, cũng không phải ăn vỏ táo."

Phó Hi không thèm cãi cọ với cô, tự cúi đầu xem báo, ngữ điệu bình tĩnh nói: "Chỗ này có hai rổ táo, em có thể chậm rãi luyện."

"......" Lâm Tiêu Tiêu xem như minh bạch, hắn chính là cố ý chỉnh mình.

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu —— cô nhẫn!

Hai giờ, suốt hai giờ đồng hồ, Lâm Tiêu Tiêu thật vất vả gọt xong một quả táo "Đủ tư cách", Phó Hi tiếp nhận rồi chỉ cắn một ngụm, tùy tay ném: "Không ngọt."

Quả táo tiến thẳng thùng rác, phát ra một tiếng bẹp như không phải đập vào thùng rác mà đập vào tim cô vậy. Cay thế nhỉ ( ͡° ͜ʖ ͡°)

Lâm Tiêu Tiêu nỗ lực bình phục cơn tức đàn nhăm nhe trào lên trong lòng, nhẫn nại lại mang vài phần trào phúng hỏi: "Phó tổng, xin hỏi còn phân phó việc gì nữa sao?"

Khuôn mặt đơ ngàn năm của Phó Hi, giờ phút này thế nhưng toát ra một tia ý cười. Hắn đem tờ báo đặt ở trên tủ đầu giường, nói với cô: "Giúp anh tắm rửa."

"Bây giờ?" Lâm Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn di động, hiện tại mới là 11 giờ, ban ngày ban mặt tắm cái gì. "Còn có, miệng vết thương của anh có thể chạm vào nước sao?"

"Không thể, vậy giúp anh lau mình."



Quả nhiên vẫn là đi tới vấn đề tiếp xúc thân thể...... Lâm Tiêu Tiêu sớm biết từ lúc đáp ứng hắn, cũng đã làm tốt tư tưởng chuẩn bị, chỉ là vẫn muốn xác nhận thêm một lần nữa. Cô đi đến mép giường, dùng hết khả năng hiện có biểu lộ thái độ thành khẩn hỏi: "Anh trai em khi nào có thể về nhà?"

"Chờ vết thương của anh lành."

Danh dự của Phó Hi, cô vẫn rất tin tưởng, vậy không có vấn đề.

Lâm Tiêu Tiêu từ phòng tắm bê tới một chậu nước ấm, cúi đầu hết sức chuyên chú mà bắt đầu cởi cúc áo trang phục bệnh nhân của hắn. Mất đi cái áo che đậy, băng gạc màu trắng quấn quanh ở bụng hắn lộ ra, trở nên đặc biệt chói mắt. Băng gạc thật dày che lại vài tầng, loáng thoáng lộ ra một mạt màu hồng.

Cô dùng khăn lông thấm nước nóng mềm nhẹ cọ qua bờ vai của hắn, cánh tay, thật cẩn thận mà tránh đi miệng vết thương, tiếp theo...... Bắt đầu cởi quần. Hai người đều thành thục như vậy, Lâm Tiêu Tiêu muốn bớt việc, đơn đem luôn qυầи ɭóŧ cũng cởi ra. Hắn chân hắn vừa thẳng lại vừa dài, làm thân con gái như Lâm Tiêu Tiêu cũng hâm mộ không thôi. Vật thể giữa hai chân còn đang ngủ đông, ngoan ngoãn mà rũ ở nơi đó.

Lâm Tiêu Tiêu một lần nữa vắt khô khăn, từ bàn chân phía dưới hướng lên trên, sát đến đùi, cô đột nhiên phát hiện thứ gì sai sai. Tầm mắt chậm rãi quét lên, đối diện ánh mặt của cô, một cái cự vật đang ngẩng đầu chót vót chào hỏi. Chỉ cách mặt cô chỉ năm sáu cm, sinh cơ bừng bừng mà toả nhiệt khí.

Khuôn mặt già nua của Lâm Tiêu Tiêu đỏ lên, nhịn không được khinh bỉ chính mình: Thẹn thùng cái gì, lại không phải chưa từng thấy qua thứ này, lại không phải chưa thấy từng qua thứ này của hắn.

Tự củng cố tâm lý nhanh chóng, Lâm Tiêu Tiêu dùng tay trái nâng cái chân đặc biệt của hắn lên, tay phải cầm khăn lông lau làn da vùng kín. Không biết có phải ảo giác hay không, tựa hồ thứ ở trong lòng bàn tay đang bành trướng đến càng thô to.

"Muốn làm sao?" Lâm Tiêu Tiêu giúp hắn lau sạch sẽ hạ thân xong, chiếu theo phép công hỏi. Kỳ thật nếu dùng bồi ngủ có thể đổi sự tự do cho Lâm Bạch Thuật, miễn bị khổ sở trong lao ngục, thật nhanh gọn dễ dàng, nhưng cô có bảo bảo trong bụng, không thể nào làm nổi. Nếu hắn muốn thì phải làm sao?

Mắt Phó Hi thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm, bộc lộ ý muốn, hắn mở miệng: "Cởi quần áo ra."

Lâm Tiêu Tiêu đang mặc một chiếc áo cao cổ kín đáo, cởi ra lộ chiếc áo ngực hồng nhạt, hai luồng nhũ thịt đẫy đà bị nịt ngực đè ép mà mà nâng lên, theo động tác của cô, giống miếng pudding ngon miệng đang nhẹ nhàng đong đưa. Chỉ là so với nhũ mương gợi cảm thì những dấu hôn linh tinh trên ngực lại càng thêm nổi bật.

Phó Hi trông thấy những cái dấu vết màu đỏ tím đó, sắc mặt chợt lạnh xuống dưới, khó chịu nói: "Mặc vào!"

Lâm Tiêu Tiêu tỏ vẻ không sao cả, sửa sang lại quần áo thấy hạ bộ của hắn vẫn nhô ra một khối y nguyên, khẽ hỏi: "Vậy anh muốn gì?"

Phó Hi tựa hồ đã không muốn nhìn thấy cô nữa, trầm khuôn mặt nói: "Đi ra ngoài."

"Được nha, nô tỳ cáo lui." Lâm Tiêu Tiêu vui mừng khi gian kế được thực hiện, còn làm động tác hành lễ, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Quá may! Chưa bị lộ chuyện cô mang thai. Cuối cùng cũng lừa dối qua quýt Phó Hi được một lần.

Màn đêm buông xuống.

Lâm Tiêu Tiêu nằm trên giường gian bên ngoài, tự đắc mà cầm di động chơi game. Buổi chiều Phó Hi cũng không có sai xử gì, cô đoán một phần là bởi vì hắn còn tức giận, một phận là hắn thật sự quá bận, cho dù nằm ở trên giường bệnh cũng luôn xem không xong báo cáo, cũng hồi không xong bưu kiện.

Thẩm Thư Lạc đang sắp xếp lại công việc, chuẩn bị này nọ để còn làm lễ nghênh đón Lâm Tiêu Tiêu về nhà, tưởng như chân không chạm đất, chữ được chữ khônh mà nhắn tin trò chuyện với cô.

"Tiến vào." Vạc tường mỏng cách âm không tốt lắm, không thể cách trở được giọng nói lãnh đạm của Phó Hi.

Mắt thấy nhân vật trong game còn hai bước nữa là qua cửa rồi, Lâm Tiêu Tiêu thở dài, không tình nguyện mà đi đến trước mặt hắn, miễn cưỡng giơ lên gương mặt tươi cười hỏi: "Phó tổng, có chuyện gì sao?"

"Nằm xuống." Phó Hi mặt bộ vô cảm mà xốc phần chăn bên cạnh lên, trầm giọng nói.

Lâm Tiêu Tiêu theo bản năng mà liếc mắt vị trí hạ bộ của hắn.

Phó Hi lưu ý đến động tác nhỏ này, tức giận mà lặp lại: "Lại đây."

"Ồ......" Lâm Tiêu Tiêu thuận theo mà chui vào chăn. Binh đến thì tướng chặn, không để hắn làm đến bước cuối cùng là được, chưa tới lúc phải khai thật. Cô rất sảng khoái mà leo lên giường hắn.

Cũng may phòng bệnh VIP thì giường cũng đủ rộng, hai người nằm thẳng bên nhau, cũng không cảm thấy chật chút nào. Cô nhìn xem trái nhìn phải, cuối cùng đem ánh mắt hướng về phía hắn, "Muốn làm gì? Đắp chăn nói chuyện phiếm sao?"

Không phải đầu óc Lâm Tiêu Tiêu đen tối, mà là cùng Phó Hi ở bên nhau, hơn phân nửa thời gian, bọn họ đều là làm, hoạ chăng có khác thì cũng chỉ là khác địa điểm mà thôi.

"Xem phim."

"Hả?"

Dưới sự chỉ đa͙σ chuyên nghiệp của quản gia, mấy người hầu nhanh chóng trang bị xong máy chiếu cùng màn trắng. Truyền phát chính là một bộ phim hành động Âu Mỹ, liên tiếp đánh nhau không ngừng, xem mãi tới khi Lâm Tiêu Tiêu ngáp liên tục, không tự chủ nổi mà dựa vào đầu giường ngủ mất.

Dưới ánh sáng tối tăm, Phó Hi đem đầu của cô hướng gối lên vai của mình. Thoáng nhìn khóe môi hơi hơi chảy ra nước miếng của cô, hắn nhăn lại mi, rõ ràng ghét bỏ những vẫn rút ra khăn giấy giúp cô lau đi.

Phim gần đến kết thúc, Phó Hi lay cô đánh thức, tiếp theo mở một bộ tình cảm lâm ly bi đát của Hàn Quốc, cẩu huyết yêu hận tình thù lấy nước mắt người xem.

Cô xem đến một phen nước mắt nũi mũi chảy dài. Trong khi toàn bộ hành trình, mặt Phó Hi đều vô cảm.

Lâm Tiêu Tiêu nước mắt lưng tròng mà nhìn về phía hắn, nức nở nói: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy thực cảm động sao?"

"Không cảm thấy." Phó Hi một mặt lãnh đạm mà trả lời, một mặt không quên đưa khăn giấy.

Hai bộ phim, dài hơn bốn tiếng, sau khi xem xong đã 11 giờ. Lâm Tiêu Tiêu ngồi dậy, chuẩn bị trở về ngủ, mới giật giật đã bị Phó Hi bắt được tay.

"Lại xem thêm một bộ."

"Người bệnh hẳn nên nghỉ ngơi sớm một chút." Lâm Tiêu Tiêu vừa ngáp vừa nói. Cô thật sự mệt nhọc, bởi vì buổi sáng thức dậy quá sớm.

Phó Hi kiên trì: "Người bệnh muốn xem."

Bất đắc dĩ Lâm Tiêu Tiêu đành phải ngoan ngoãn nằm lại trên giường, cô âm thầm phỏng đoán trong lòng: Đại gia này không phải muốn chiếu phim kinh dị dọa mình chứ?

Sự thật chứng minh, Phó Hi không có trẻ con như vậy, hắn không có chiếu phim kinh dị, mà là —— phim người lớn JAV.

Lâm Tiêu Tiêu vẫn là lần đầu tiên xem AV trên cái màn hình lớn đến vậy, thân thể trần trụi dây dưa ở trước mắt, cô xấu hổ đến độ không dám động.

Phó Hi bỗng nhiên tới gần, nghiêm trang hỏi: "Thích tư thế này sao?"

Trên màn chiếu, có hai nam nhân vây quanh một nữ nhân. Trong đó một tên đang cùng nhân vật nữ đối mặt lẫn nhau nằm trên mặt đất. dươиɠ ѵậŧ của hắn cắm ở ŧıểυ huyệt, nữ nhân bị hắn đỉnh lên đỉnh xuống mà phát ra tiếng rên da^ʍ đãиɠ. Một tên khác thì đứng ở trước mặt nữ nhân, dùng ©ôи th!t ngăm đen chọc đôi vυ" no đủ.

Lâm Tiêu Tiêu rất là xấu hổ mà cắn chặt môi, cự tuyệt đối mặt với hăn.

Phó Hi vẫn hồn nhiên mà tiếp tục nói:" Em có vẻ càng thích bị đâm từ phía sau, mỗi lần khi anh nhấp từ đằng sao, tiếng kêu của em đặc biệt vang, nước cũng chảy đặc biệt nhiều."

"......" Lâm Tiêu Tiêu đem mặt vùi vào bàn tay, "Anh đừng nói nữa."

"Lần trước ở trên bàn bida, em đều đem cái bàn tưới ướt......"

"Phó Hi!" Lâm Tiêu Tiêu đỏ mặt trừng hắn.



Cô tức giận, hắn lại tựa hồ thật cao hứng. Phó Hi nhướng mày, nhìn phương hướng cửa nói: "Đi ra ngoài đi, anh muốn đi ngủ."

Lâm Tiêu Tiêu sửng sốt: A, tên thần kinh......

————\(//∇//)\————【 Bonus: Phó Hi dạy chơi bida 】

Ăn không ngồi rồi cả buổi chiều, Lâm Tiêu Tiêu nhàm chán cầm lấy gậy, tự chơi bida một mình. Khi lần đầu tiên thấy cái bàn bida trong nhà Phó Hi, cô quả thật bị kinh ngạc, đúng là nhà tư bản vạn ác thật biết hưởng thụ.

Lâm Tiêu Tiêu chỉ mới cùng bạn bè thời đại học đánh qua một hai lần, không biết là bẩm sinh hay đối cái này không có hứng thú mà cô đánh dở tệ. Lâm Tiêu Tiêu ghé vào trên bàn thụt cái côn, không phải sượt qua, thì chính là trực tiếp đánh hụt. Khi đang mất hứng chuẩn bị về phòng, ngoài ý muốn nhìn thấy Phó Hi từ trên lầu đi xuống.

"Tư thế sai rồi." Phó Hi không lưu tình chút nào mà nói thẳng.

Lâm Tiêu Tiêu tùy tay đem cột dựa vào bên cạnh bàn. Tiến lên đón hắn qua: "Sao mới đó đã trở lại rồi?"

"Lại đây." Phó Hi dắt tay cô lôi kéo đến bàn bida, "Anh dạy cho em chơi."

"Không phải muốn thừa cơ ăn đậu hũ của em chứ." Lâm Tiêu Tiêu nghi ngờ dụng ý của Phó Hi lắm.

Cô cũng không phải chưa từng nhìn qua người khác đánh bida, nhiều tên đàn ông giả vờ giả vịt lấy danh nghĩa " dạy" mà đụng chạm ái muội rồi dán lên người mấy nữ sinh.

Phó Hi khinh thường nói: "Anh muốn dạy thật" nói xong hắn đem bàn tay trườn vào áo thun của cô, lanh lẹ mở luôn khoá của nịt ngực.

"Anh đứng đắn không nổi hả?" Lâm Tiêu Tiêu trợn trắng mắt trở tay lại đi đem nội y khoá lại. Hẳn là muốn dạy thật đây à?

Lâm Tiêu Tiêu nắm gậy bida ghé vào cạnh bàn, Phó Hi cúi xuống thân dán ở phía sau cô. Hắn dùng tay chỉnh lại tư thế cho Lâm Tiêu Tiêu, nói: "Dùng tay chống đỡ, đầu thấp một chút, đôi mắt nhìn thẳng quả cầu, sau đó... đẩy một cái."

Hô hấp của hắn làm cho cô ngứa ngứa, cơ hồ không kịp nghĩ nhiều, liền dựa theo phương thức hắn dạy đánh một cái, kỳ quái, thế nhưng một quả lọt hố.

"Vào!" Lâm Tiêu Tiêu mặt mày hớn hở mà chỉ quả cầu mới rơi xuống.

"Thử lại."

"Được thôi!" Nếm được ngon ngọt Lâm Tiêu Tiêu lại bò trở về cạnh bàn, khi cô hết sức chăm chú mà nhìn chằm chằm quả cầu trước mặt thì đột nhiên cảm thấy có thứ gì đụng phải ngực mình. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện là tay của Phó Hi, đang cách áo thun mà vuốt ve vυ" của mình.

"Đừng nháo, em còn muốn chơi." Đang cao hứng, Lâm Tiêu Tiêu kéo tay hắn ra, đối phương lại không thuận theo, cứ bóp mãi không buông. Cái tay hạnh kiểm xấu đã không thỏa mãn đơn thuần vuốt ve, mà là với vào bên trong nịt ngực, đem một bên nhũ thịt kéo ra tới, niết ở lòng bàn tay lặp lại xoa nắn.

Phó Hi dán ở phía sau lưng cô, tự đắc nói: "Em chơi của em, anh chơi của anh."

Lâm Tiêu Tiêu bỏ qua động tác của hắn tiếp tục luyện tập. Nhưng hắn luôn hư hỏng trêu chọc, ngay thời điểm cô đánh cầu thì đột nhiên ngón tay nhéo một cái lên núm vυ" đang có xu thế ngóc đầu, tận lực vuốt ve.

"A!" kɧoáı ©ảʍ ngắn ngủi khiến cô kêu lên tiếng, cũng khiến cho cây gậy lệch khỏi quỹ đa͙σ. Quả cầu chậm rì rì mà lăn về phía trước rồi thực mau liền ngừng lại. "Phó Hi!" Lâm Tiêu Tiêu tức muốn hộc máu mà xoay người sang cắn lại vυ" hắn trả thù, dây dưa sao không biết mà chuyển qua hôn nồng nhiệt lên.

Phó Hi xốc áo thun của cô lên đem mặt chôn ở cái vυ" to lớn co dãn. Thanh âm thấp thấp của hắn từ ngực cô truyền đến: "Không bằng chúng ta chơi một trò chơi."

"Không cần!" Lâm Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi bật thốt lời cự tuyệt.

"Mỗi lần vào thời điểm em đánh một trái anh cũng sẽ đâm sâu một chút."

"Không cần em không đồng ý!"

Phó Hi ngoảnh mặt làm ngơ mà vén váy của cô lên, tuyên bố: "Trò chơi bắt đầu."

Giọng nói rơi xuống, hắn kéo xuống qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ thô to ngay lập tức cắm đi vào nhưng theo quy tắc trò chơi của hắn, chỉ là nhợt nhạt mà đi vào một phần ba. Quy đầu chen vào trong thân thể của cô nháy mắt liền bị vách tường thịt ấm áp gắt gao bao bọc lấy.

Đường đi ướt át một mảnh, khi làm tốt chuẩn bị, dươиɠ ѵậŧ của hẵn cũng đích xác cắm vào, chỉ là cắm nông đến như vậy. Hắn chỉ trừu động nhỏ nhẹ như là con kiến đang gặm, một chút một ăn mòn thần kinh của cô.

Lâm Tiêu Tiêu khô nóng khó nhịn mà hướng ra phía sau muốn sâu thêm nhưng Phó Hi làm sao để cô như nguyện, đơn giản đem dươиɠ ѵậŧ rút ra, vung tay chụp đánh lên cái mông trắng nõn.

Bạch!

"Tiêu Tiêu, anh có rất nhiều kiên nhẫn bồi em chơi."

Cô biết hắn có rất nhiều kiên nhẫn, đặc biệt là phương diện này. Lâm Tiêu Tiêu đành phải nhận mệnh mà cầm lấy gậy, làm tư thế chơi bóng.

"Ngoan." Phó Hi dùng tay bẻ mông cô ra, một lần nữa đem dươиɠ ѵậŧ đẩy đi vào. Lâm Tiêu Tiêu đánh bốn năm lần, mới rốt cuộc trúng một quả.

Khi tiếng viên bi chạm vào nhau, nháy mắt dươиɠ ѵậŧ cực nóng cũng nguyên cây hoàn toàn đi vào căng tràn đường đi. Hắn cắm thật sâu vào cũng không có vội vã rút ra mà là dùng quy đầu hướng hoa tâm đỉnh đỉnh mấy phát.

"A... Lâm Tiêu Tiêu sướиɠ đến da đầu tê dại, thân thể mềm thành một đoàn mà xụi xuống bàn bida.

Chỉ là sau khi đem dươиɠ ѵậŧ rút ra một nửa, Phó Hi lại tiếp tục kiềm chế mà nhợt nhạt thọc vào rút ra một khúc nhỏ.

"Em muốn... cho em đi, tiến vào sâu một chút được không" Lâm Tiêu Tiêu chịu không nổi tra tấn như vậy, ủy ủy khuất khuất mà cầu xin.

"Phải dựa theo quy tắc trò chơi." Như là muốn cổ vũ thêm, Phó Hi xoa nắn âm đế giữa hai chân, hết lôi kéo lại là ấn ấn, làm cho chân cô đều mềm.

Lâm Tiêu Tiêu lại thử hơn mười lần, đáng tiếc không có một quả nào trúng. Cô khó chịu mà vặn vẹo vòng eo nâng lên hắn mặt đề nghị nói: "Bằng không chúng ta đổi quy tắc một chút, nếu anh đánh trúng một quả thì em liền cho anh cắm, không trúng thì không được đâm vào."

"Được thôi." Ngoài dự đoán, Phó Hi một ngụm đồng ý.

Hắn dùng chính tư thế đang cắm vào ghé vào huyệt của cô, cúi thấp xuống đánh liên tiếp trúng mười viên.

Lâm Tiêu Tiêu nâng mông lên cao cao mà chờ đợi hắn thâm nhập: "Cắm em, mười trái, mười lần." Cô không nhìn được chính mình giờ phút này biểu tình có bao nhiêu da^ʍ đãиɠ, nhưng Phó Hi thấy được. Hắn đem cô ôm lên bàn bida lấy tư thế chính diện, đẩy gậy thịt đi vào. Cơ hồ không tốn chút sức, ŧıểυ huyệt đã tham lam hút nguyên cây gậy thịt vào. dươиɠ ѵậŧ đẩy mở từng lớp tường thịt nặng nề mà va chạm ở chỗ sâu nhất trong cơ thể cô. Theo quy đầu cứng rắn thọc vào rút ra phảng phất đẩy thành một đường đi thông suốt, khiến người cô sướиɠ đến phát run.

"Một... hai..." Lâm Tiêu Tiêu ban đầu còn đếm số, mới tới số bốn thì đột nhiên nghe được tiếng cười của Phó Hi, tiếp theo đó là những cú nhấp nhanh chóng liên tục. Lâm Tiêu Tiêu bị đâm cho kêu a a còn đâu tâm trí mà đếm nổu nữa. Hai cái vυ" lớn trước ngực rung dữ dội ngay trước mắt hắn, như khiêu khích tính nhẫn nại của Phó Hi. Hắn cúi đầu, ngậm lấy một núm vυ" trong đó, hàm ở trong miệng vừa liếʍ vừa cắn, khi nhiễm đầy nước miếng rồi lại chuyển sang qua núm bên kia, kɧoáı ©ảʍ bủa vây khiên cô tiết thêm một đám mật dịch.

dâʍ ŧᏂủy̠ từ chỗ hai người giao hợp bắn ra, rớt xuống mặt bàn bida xanh lục, hình thành một bãi ấn ký ngượng ngùng.

Mới đầu Lâm Tiêu Tiêu còn hưng phấn mà vặn vẹo thân thể đón ý hùa theo động tác cắm rút của hắn, nhưng thực mau thể lực cô liền chống đỡ hết nổi mà xụi lơ ở trên người hắn.

"Phó Hi..... a a.... không cần..... a a ......anh không cần nỗ lực vậy đâu!"

"Phó Hi....... a a...... coi chừng hư thận.....a a."

Đáp lại sự kháng nghị của cô là bị hắn lật người lại, từ đằng sau đâm thẳng tới, ra ra vào vào không ngừng khiến cô rên đến khàn giọng, không có tiền đồ mà cao trào mấy lần. Trước khi thần trí không rõ, cô lo lắng: không phải hắn hư thận mà chính mình tiết nhiều như vậy, có phải hay không cần uống thuốc bổ thận.
break
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Thiếu Phụ Khuê Phòng Và Thiếu Gia Hắc Đạo
Ngôn tình Sắc, Đô Thị, 1x1
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc